tự nhiên lúc ốm mới thấy tủi thân, muốn có ai đó kề bên :((, nhiều khi không để làm gì, chỉ muốn nghe giọng nói của người ta, muốn nằm trên giường nhìn người ta đi qua đi lại :|, ôi sao mà nó khổ quá hic
hổm rày cứ chiều đến là mưa không chạy ra ngoài đi công chuyện được, có mấy chuyện đã hứa là làm mà cứ nhây mãi huhu. giờ lại phờ lu cũng không dám chạy ra ngoài :((. nên mới nói không biết đã bao nhiêu lần tự nhủ chuyện cần làm phải làm liền, giống như yêu ai là phải nói liền chứ không đứa khác nó nói trước, đồ nào thích thì mua liền chứ không quay lại nó bán mất tiêu rồi, nhưng mà ở đời nó đâu có đơn giản, cũng phải dọ ý người ta, coi lại túi tiền, giống như thủ môn bắt bóng phải ra vô hợp lý chứ cứ ào ào rồi cúi cùng trật lất... nói túm gọn là làm người thiệt là vất :((
giờ thấy mệt kinh mà còn 800 thứ phải đọc, mắt mũi nghèn không :((, nguyên ngày ngồi hắt hơi không cũng mệt chứ đừng nói là mần cái gì :| :((