Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

đang buồn... ngủ

mình chỉ muốn ngủ mãi, mỗi ngày thức dậy đứng lên bằng ý chí là chính chứ thể xác thì chẳng còn biết là đi mượn của ai mà sao thấy nó rời ra cả.
mẹ gọi điện kể chuyện ở nhà, nhớ những trưa vắng ngủ dài dạc cho đến chiều muộn, thức dậy thì mọi người đã đi rồi, cái cảm giác trống vắng đó lúc nào cũng làm mình buồn không tả nổi :D. mình nhớ nhà và lại buồn ngủ :|
mình mong những cơn buồn ngủ này rồi sẽ ít dần đi. mình muốn chạy đi chạy lại nơi nào đó chứ không phải ngồi ở đây hết nhìn nắng rồi lại nhìn mưa. rồi mình lại nhớ bạn...
nhưng mình biết khi tất cả những năm tháng này qua đi mình sẽ lại ngồi nhớ nó tha thiết. mình còn ở đây không chỉ có một mình, còn có bạn bè, những người coi mình như người thân... giờ thì còn thêm một đám lâu nhâu xung quanh, tụi nó cũng còn cần phải được làm việc, được chỉ bảo thêm, rồi còn tiền lương, ngoài tiền thì về mặt con người mà nói thì còn tình cảm với nhau, với công việc, với nơi làm, thôi thì đủ thứ trên trời dưới đất làm mình cũng tỉnh cả ngủ :((
chỉ mới mấy bữa thôi ngày tháng còn dài lắm, phải dấn bước mà đi chứ không thì cũng chả ai để yên cho mà ngủ huhu

Thứ Năm, 7 tháng 10, 2010

một buổi tối thứ năm

entry hiếm hoi của thứ năm. lúc này đang ngồi một mình trong quán, mưa to quá, phải bật nhạc cho đỡ buồn. giờ này cũng là lúc bạn đi làm về. không biết có ướt nhiều không?
ngồi trong nhà tất nhiên là sướng nhất. chỉ là một mình thì hơi buồn. mong mau đi vào kinh doanh để có khách nào đó vào ngồi giờ này, trời cũng dư lày để buồn chung :|.
mới có 2 3 bữa thôi, sáng nay khi chạy trên đường thì nhớ Sài Gòn chết đi được. nhiều lúc nghĩ nếu thực sự đây là việc mà mình muốn làm thì tại sao lại thấy mệt và buồn. và rồi câu trả lời là lần nào chả vậy. mình chỉ là đứa cả thèm chóng chán, gian nan thì nản, lúc nào cũng có suy nghĩ bỏ của chạy lấy người. nên mới nói chỉ có người nào thân lắm mới chịu đựng nổi mình thôi.
vậy đó, chẳng biết ngày mai thế nào? còn bữa nay là một bữa làm được rất nhiều việc, thấy cũng tự vui một chút.
gần như đã sắp xếp thoả đáng rồi. chỉ còn mỗi một chuyện là từ ngày đi ở trọ chưa có tối nào ngủ mà tóc kịp khô. chắc phải mua máy sấy tóc. chứ sáng ngủ dậy nhìn không khác con quạ là bao nhiêu :)).

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

vì hôm nay là trung thu

thiệt ra là bữa nay nói chuyện với pé T, nó nói giờ có thể ở lại Mỹ và theo đuổi nhiều cơ hội tốt, nó băn khoăn rất nhiều việc về hay ở. lúc trước thì chẳng có lựa chọn nào hết, đang lúc xác định trở về thì lại có tin mới, vậy đó đứng trước những lựa chọn quan trọng trong đời đều không có gì dễ dàng. mình chọc nó nếu cái đầu khó nghĩ thì hãy làm theo mách bảo của trái tim đi =)).
tự nhiên nhớ lúc trước nói chuyện với bạn, đứa nào cũng nói thôi làm đại đi, suy nghĩ nhiều không làm được gì hết. nhưng làm đại thì cũng phải có cái gì thôi thúc mới đại được. cũng chỉ mới vài tháng thôi kể từ khi bắt đầu những cái làm đại đó, mình chỉ hy vọng cho tới bây giờ không ai trong chúng ta thấy ân hận vì quyết định của mình.
mình hy vọng bạn cảm thấy hạnh phúc với lựa chọn quay về :D. ít ra là đến hôm nay.
và vì bữa nay là trung thu mà vẫn không kịp uống miếng nước ăn miếng bánh như mong đợi nên muốn bôi ra nhiêu đây chữ để cho nó vơi bớt :D
nhận được vài email khác dù chỉ là công việc tình nguyện nhưng mình càng tin tưởng rằng lúc nào con người cũng cần phải có tinh thần sẵn sàng lên đường. dù không biết phía trước chờ đợi ta là những gì, dù tốt hay xấu thì chỉ có ra đi là con đường duy nhất cho ta câu trả lời?

tháng chín

tháng chín lại sắp hết rồi, và không hiểu sao mình mong nó dài thêm một chút...

Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

muốn chết đi một lúc

"Giá mà được chết đi một lúc. Chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài"

đôi khi thấy ngủ cũng không đủ, mông mị chập chờn, thức dậy với thực tại vẫn là thứ cần nhiều dũng khí để đối diện. và như nhà văn nào đó đã nói cần quá nhiều nhận thức và dũng cảm để sống một cuộc sống thực sự trong thế giới này.

có lẽ mình sống quá hời hợt hoặc quá nhạy cảm. chẳng biết làm sao được, sinh ra đã vốn như vậy. có đôi lúc muốn biến mất khỏi những chuyện xung quanh, hoặc xung quanh biến khỏi mình... dạo này cứ 2 tuần thì bật khóc một lần. nhiều khi không biết vì tức giận cái gì. không có cảm giác cái gì cho rõ ràng.

nhiều lúc chỉ cần một mình, không muốn làm phiền ai, nhưng rốt cuộc thì sao?
thấy mệt hoa cả mắt, xung quanh cứ như ảo ảnh chạy loà ra, nhức nhối. rồi nước mắt cứ tự trào ra không sao mà hớt lại kịp.

như lúc ngồi viết cái này cũng vậy, nghĩ là viết ra cho đỡ mệt nhưng thật sự thấy không thở nổi. thôi không viết nữa vì càng bôi càng thấy xấu. thấy mình chỉ như tấm giẻ rách không còn biết dùng vào việc gì nữa.

Thứ Năm, 9 tháng 9, 2010

méo

trong lúc chờ thằng kia làm cái clip thiệt là sốt ruột nên lặn lội thân cò ra cái này.
cái nhà này nó méo thì khỏi nói dồi, nhưng mà giờ thì mình nghĩ có thể ngoài cận thị mình còn bị lệch trục =))

Thứ Hai, 6 tháng 9, 2010

đã chiếu rồi

và thề là không đọc review :-s



Venice Film Festival, In Competition/World Premiere

LIFE IS SIMPLE.

Christian the lion

nhiều khi thấy con người không bằng con sư tử nữa :((. coi mà khóc quá trời quá đất :|. bởi nhiều khi muốn bỏ đi đâu đó mất dạng coi lúc quay về có ai bay ra mừng hông mà nghĩ với kiểu ăn ở như vầy thì lúc quay về chắc còn bị đá đít là may:-s, tệ hơn nữa là chẳng ai thèm nhìn đến hức

Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

hè muộn

lâu lâu cũng lòi cái mặt da, chỉ để minh hoạ cho cái sự mặt càng ngày càng bự, miệng càng ngày càng mèo :((.
nguyên ngày chủ nhật ngược xui đều công cốc cả, chả được tích sự gì.
cài tóc mới mua đó, tự tặng mình nhân dịp SN =)). già cả roài mà nhìn đồ gì xì tin cũng muốn mua là xao?
ôi trời cứ mưa suốt, cả cuối tuần cũng không thoát. người thì ốm, đứa thì vật vờ, mè nheo. không biết rồi tương lai sẽ ra sao đây. làm ăn vất vả thật. người ta nói thuyền to thì sóng lớn, mình chỉ muốn làm thuyền nhỏ thôi, không biết có được hay không nữa?!
mỗi lần gần tới những ngày tháng 9 này luôn nhớ đến những ngày còn nhỏ, chuẩn bị hết hè phải vào năm học mới. học cấp 2, bắt đầu iu đương vớ va vớ vẩn :|. bài hát mà ta đã thích nhất qua biết bao nhiêu mùa hè của cuộc đời là hè muộn đó.

Một mùa đi qua và năm tháng qua
Bước chân nhẹ nhàng em đến muộn màng
Em cho tôi nắng mưa và bao ngày đêm chờ mong
Giây phút hè muộn tình nồng cháy

nhớ Bằng Kiều. nhớ bạn bè. nhớ trường xưa. thiệt ra nói nhớ chơi thôi chứ không ham quay lại đâu.
SN luôn là một mùa hè muộn. rất muộn. vì nhiều người đã bắt đầu nói đến mùa thu từ tháng 8, nhưng với con trẻ, khi nào mùng 5-9 toàn dân đưa trẻ đến trường thì đó mới là giây phút cúi cùng của mùa hè.
hè muộn mãi vẫn rực cháy với mình, ít ra là như vậy.