Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011

you must move on

mình cứ nghe mãi giọng nói đó "you must move on".

sáng nay lại một sáng nữa không nhấc nổi mình mà dậy. tắt chuông báo thức nằm lơ mơ một đoạn thì bật dậy trong hớt hoả, trễ giờ xe đoàn vậy là phải chạy xe máy đi Bình Chánh. lạc đường khắp nơi, nhận ra mình tệ thiệt tệ.

cuối tuần rồi ở BH, đêm GS trời tự trở lạnh ngắt, đầu gối đau nhức như cụ già. cả đám đóng cửa quán xong, tính đi chơi chút mà lạnh quá đâu kịp trở tay, mình với N và T lang thang một lúc thì kéo về nhà ngủ. mình biết rồi nhiều năm sau mình sẽ lại nhớ về những đêm như vậy. như đêm nào mình new year countdown ở Acoustic với bé V và anh Đ. Đó là lần đầu mình gặp anh Đ, và thấy em đang yêu. em đi học ba năm về chơi, một buổi tối khác nói với mình, em đi ba năm mà anh Đ ở nhà không làm gì hết, không đi đâu hết, cũng không yêu ai, giống như thời gian đã dừng lại ở đó vậy. mình nói mình cũng vậy, không làm được gì cả suốt những năm qua. em nói em cũng không biết như vậy là tốt hay không tốt, chỉ có mình biết mình không tốt.

chiều nay khi nghe lại đoạn TY nói với KJ lúc cả hai chạm mặt ở cửa, cô nói cô sẽ không bao giờ có hạnh phúc được... có lẽ chuyện của họ chỉ đến như vậy thôi, điều duy nhất mà cô có thể làm cho anh là ra đi. mình thực sự không kìm lại nổi. đôi lúc nhớ lại những đoạn tình cảm cũ, mình cũng phải cảm ơn những người đã dứt áo với mình. mình là đứa không bao giờ thay đổi được, không có ý chí chiến đấu gì, cũng không chấp nhận được thực tế. không bao giờ dứt khoát được, phải có ai đó làm chuyện này cho mình. rồi mình nằm đó chờ đợi mọi chuyện qua đi...

nhớ lại mấy năm trước lúc còn bên nhau có lần anh nói anh có lẽ hợp với chuyện tu hành. lúc đó mình không hiểu lắm, nhưng bây giờ thì mình hiểu được ít nhiều chuyện đó. cuộc sống này không phải là một thứ dành cho tất cả mọi người... dạo gần đây chắc do bệnh cũ tái phát mình nghĩ nhiều tới việc tu tập :|. nói ra thì thấy thiệt nản chứ mình mà tu gì nổi :(.

rồi bữa nọ coi beginners, anh chàng trong đó cũng nhắc mình nhớ tới vài người, còn cô gái thì quá đẹp. Có một vài đoạn làm mình thấy hết hồn như đoạn cô nói cô lúc nào cũng nghĩ tới chuyện tự sát, và luôn phải tự ngăn mình lại. chuyện đó làm mình nhớ lại Hatsumi trong Norwegian Wood. và mình biết tại sao mình sa lầy như vầy vì mình chỉ toàn nhồi nhét trong đầu những thứ độc hại :|.

có nghịch lý không khi mình mong đợi cả đời một mối quan hệ nhưng lúc nào cũng trốn chạy những mối quan hệ sâu sắc.

rồi đủ thứ hết...
dạo này đầu óc linh tinh không nhớ được chuyện gì.
chỉ nghe mãi câu nói đó "you must move on".

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

đừng để tháng năm làm mỏi mệt trái tim chờ đợi

Phật nói, kẻ kiếp trước năm trăm lần ngoảnh lại nhìn nhau, mới đổi được một duyên gặp gỡ ở kiếp này. Và chúng ta vẫn bỏ qua những điều tốt đẹp mỗi ngày.

Hôm nay là một ngày buồn. Tôi vẫn là cô gái đó. Nói những điều không nên nói, và sống với nỗi hối hận suốt đời vì những lời lẽ chua chát của mình.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Có một vài chuyện quả thật tôi không có cách nào làm được. Tôi không nghĩ mình là một người buồn đến như vậy. Những giọt nước mắt này sẽ không cứu chuộc được nỗi buồn mà tôi đã gây ra cho những ai yêu thương mình.

Tôi luôn là một cô gái rụt rè, thiểu năng giao tiếp với bên ngoài và với cả chính mình. Những năm tháng đau lòng này bao giờ mới chấm dứt nếu tôi cứ mãi không dám đối mặt, cứ mãi trốn chạy. Tôi đã ở đâu khi con tim mình lên tiếng, lúc nào cũng làm chuyện ngu xuẩn.

Nhưng tôi có một lời muốn nói, tất cả những ai có thể bình bình an an chờ đợi tôi trưởng thành sẽ được nhìn thấy cảnh hoa thơm trái ngọt. Chỉ mong là không ai trong chúng ta sẽ phải chờ đợi quá lâu... i just promised it would be worth it.

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

~~~

nhớ nhà


Dạo này đi làm ở đâu cũng thấy nhớ nhà. Có hôm đang ghi hình chỉ muốn bỏ đó chạy về nhà :|. Thật hết thuốc với chính mình. Càng làm nhiều càng thấy mình vừa yếu vừa thiếu :((. Cuối năm nay cả nhà sẽ lại dọn về, bố mẹ đếm từng ngày để được về nhà, còn bé gái thì đã lo tổ chức lại bàn ăn, phòng ngủ. Lần trở về này có lẽ là điều ngọt ngào nhất cho cả nhà :d.

chị em chuột da xanh mèo mặt bự ~
Tự nhiên sắp đi thì lại thấy nhớ cái xóm trọ nhỏ này. Bởi nhiều khi muốn ở đâu ở chết một chỗ :((.

nhớ Tết


Mới moi ra được tấm hình này, mình nhớ N nói cả đám này không theo tụ nào, đôi khi mình nghĩ những cuộc hội ngộ như vầy nhiều khi cả đời có một lần rồi thôi. Nhưng tấm hình này làm mình nhớ Tết quá dù nhìn vô chả ai biết cái này chụp hồi Tết, từ năm 2009, đã sắp 3 năm rồi. Cuộc đời thiệt là kỳ lạ!

nhớ con chó


Sáng nay trên đường đi làm thì nhớ lại ngày Hello chết. Vậy là khóc ngon lành khi dừng xe chờ đèn đỏ ngoài đường. Chả biết bị gì nữa. Vì mệt quá mà bỏ việc về nhà từ trưa, đổ gỏi ra đĩa định ăn thì lại tính gọi chó vào cho nó miếng thịt, Hello rất thích thịt bò. Nhìn ra sân chỗ đó trống hoác chỉ còn dựng mấy cái xe, vậy là chưa kịp ăn mà cũng không kịp hốt nước mắt đã lại rớt ra. Bệnh tật gì thì không biết chứ bệnh điên thì chắc nó sẵn trong đầu mình :((. Gớm khổ.

nhớ năm ngoái


Năm ngoái nè, mọi người của năm ngoái, quán năm ngoái đó. Tất cả vẫn đẹp đẽ kỳ lạ!
Tấm này chụp năm ngoái lúc mọi người xuống quán chơi, năm nay cũng gần đủ những gương mặt này cuối tuần sẽ xuống chụp ảnh cưới :)). Rồi sẽ lại đi hết.
Mình nhớ 10.10 năm ngoái, trời thì mưa, mình thì cắn nhắn cằn nhằn với bạn cả ngày làm bạn buồn. Mình vẫn muốn xin lỗi vì đã như thế :)), cơ mà mãi không nói được nên im luôn :D. Mình từng nói sẽ luôn trân trọng những ngày tháng đó. Ngày 10.10 vừa rồi đứng ở đây cũng chỉ có bạn bên cạnh mình, không có gì là mãi mãi, hãy tận hưởng vậy.

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

không than nghèo kể khổ.

không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.không than nghèo kể khổ.

Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

chỉ muốn ngủ mãi.

Tiếng Việt dịch ra của câu trên là vui đâu chầu đấy huhu.

I took the good times, i'll take the bad times.

Nói thiệt là giờ mình không biết mình đang làm gì nữa.

Cứ nghĩ là cùng với thời gian những nỗi khổ đau sẽ vơi bớt, nhưng không phải như vậy, nó chỉ càng ngày càng dày lên, người ta không bao giờ quen được dù có ở cùng chúng bao nhiêu lâu.

Chỉ muốn ngủ mãi...

Thứ Hai, 24 tháng 10, 2011

nửa đời ngơ ngác (*).

(*): nhan đề một tạp văn của Nguyễn Ngọc Tư.
Trong đó, cô Tư có viết một đoạn như vầy, "Bữa nay, nó nhận ra mình buồn quá, khôn mà buồn. Biết nhiều mà buồn. Tỉnh táo mà buồn. Trãi đời mà buồn. Ngoái lại thì thời vui nhất đã bỏ đi lâu rồi, từ lúc hoài nghi lên ngôi."
Dạ, thì cũng có buồn thiệt nhưng lỡ sinh ra làm người tỉnh táo rồi nên tui xin đóng cho tròn vai này. Nếu có kiếp sau, tui muốn xin vai ngây thơ, mơ mộng, ngông cuồng... trọn kiếp. Thiệt lòng là như vậy!

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

yes man.

Bữa trước, có cô bé nào đó nói trên page của A là em thấy buồn vì không còn thấy tôi ở A như trước nữa. Chuyện có ai đó xa lạ nói họ thấy tiếc vì không thấy tôi hiện diện đâu đó làm tôi cũng thấy buồn lây. Buồn là tại sao người ta thấy tiếc vì tôi mà bản thân tôi thì lại không thấy :(, hay là có khi nào sau này tôi sẽ phải hối hận về những quyết định của mình không? Ai đã nhầm lẫn chứ đâu phải tôi hả? :|.

Rồi lại có một buổi chiều đứng quầy, khách đến uống nước là một cô bé chưa học xong phổ thông, là con ngoan trò giỏi bao năm rồi thổ lộ bây giờ em chỉ muốn bỏ học. Tại sao một cô bé ngoan ngoãn như vậy lại có ý nghĩ muốn phá bỏ mọi thứ ổn định xung quanh em. Vì sao một cô bé với đôi mắt vẫn còn trong veo lại chứa đựng trong lòng nhiều nỗi cô đơn chua chát như vậy? Tại sao cái xã hội này không có một nơi, một chốn nào để các em có thể đến và nói cho hết một lần sự ấm ức của mình. Tại sao trưởng thành lại đau đớn nhiều như vậy? Sao em lại chọn nói ra với tôi, một người xa lạ không đáng tin đang vướng đầy đủ những vấn đề tâm lý, đầu óc không bình thường !@$%^*(~. Ông trời sao cứ bày chuyện éo le, ngang trái mãi thế! ~

Nhìn em tôi như thấy lại tuổi 16 của mình với đầy đủ những ước mơ và cả những nỗi buồn. Nhưng tôi của bây giờ không có lời khuyên nào cho em, tôi chỉ cùng lắm có thể vừa rửa ly vừa nghe em kể chuyện. Tôi chẳng đủ mạnh mẽ để nâng đỡ, cưu mang ai, cũng không đủ tự tin cho ai đó lời khuyên nào. Không có ai ở đây để bảo vệ chúng ta khỏi những đau đớn này. Thật là buồn bã!

Trong một cơn điên bất chợt sau những chiều như thế, nhằm vực dậy những giá trị tích cực đang mai một, tôi đã quyết định học tập anh Jim Carrey mắt lồi trong phim "Yes man" là sẽ say yes to everything for less than two weeks left của cái tháng 10 vô lý này.

Sáng hôm nay, sau một đêm khủng hoảng hoang tàn, chịu ảnh hưởng nặng nề do sang chấn tâm lý đem lại, anh đã đồng ý cái rụp ngay ngày mai đi làm. Vậy là chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ anh đã quyết định chấm dứt sự thất nghiệp hiện nay dù bây giờ i have no fucking idea what i am doing =)). Nói để mấy người hay là trong tháng này nếu có ai đó ngỏ lời cầu hôn thì chắc anh cũng gật đầu luôn ac ac.

Tóm lại là đang ngồi bấn loạn vô cùng vì hình như sáng nay ai đó đã bỏ bả chó vào trong máng lợn, giờ đã lỡ leo lên lưng heo rồi chả còn cách nào khác ngoài việc tới luôn bác tài, cán luôn ~.

Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011

không hẹn mà sao cứ gặp hoài.

Chuyện là vầy, gần đây chạy tới chạy lui, có rất nhiều việc để làm nhưng rốt cuộc là không biết mình đang làm gì. Đặc biệt có một chuyện làm mình hơi lo lo mà thiệt ra thì không biết là lo có làm nó nặng hơn không đó là tóc mỗi năm một mỏng. Hơi không liên quan đúng không?
Nhìn bên ngoài không có dấu hiệu gì đặc biệt lắm, nhưng phải nói là mình lại đang trong quá trình đi xuống một lần nữa. Và lần này thì mình lo thật vì không biết là mau hay lâu, mau mau thì chẳng bõ mà lâu thì chết dở.
Bên ngoài đã là tháng 10, không còn mấy ngày tháng nữa thì năm nay đã lại vù qua trước mặt. Mình vẫn đang kiếm việc, đã tới lúc mình phải suy nghĩ ổn định hơn vì người ngợm cứ dợm bệnh tật, làm mình thấy suy sụp. Ăn uống ngủ nghỉ điều độ, làm lụng chơi bời phải có kế hoạch có lẽ là điều cần thiết nhất lúc này. Ngoài ra không được nghĩ ngợi quá nhiều chuyện không liên can, tránh những va chạm không cần thiết, tịnh tâm định thần.
Dù sao cũng vừa gặp lại nhau, thôi thì buồn ơi ta xin chào mi!

Thứ Ba, 4 tháng 10, 2011

ngày bốn, tháng mười, năm hai ngàn không trăm mười một.


"cuộc sống này, dù sao nó không phải là một thứ dành cho tất cả mọi người..."

và sau bao ngày vất vưởng, mình vẫn đang dừng ở dòng thứ 3 của mớ rau dưa thịt cá :((