khi nhìn vào hai con người đó, dù chỉ là trong hình dung, tôi không chờ đợi gì, như họ không còn chờ sự cứu rồi nào đã từ lâu rồi. cảm giác không chờ đợi gì ở nhau làm cả ba thấy nhẹ nhõm hẳn, trong tưởng tượng, nếu tôi được bước vào câu chuyện, đứng đâu đó chứng kiến họ, rời đi...
tôi đã nghĩ rằng khi họ rời đi, họ cũng đem theo cả trái tim tôi ra đi. nhưng tôi vẫn ở đây, bên trong trái tim đang run rẩy, vì tôi yêu tha thiết hai con người đó, câu chuyện đó.
và họ vẫn ở đây, với tất cả những gánh nặng phải mang trong cuộc đời, phải sống, và chỉ muốn tan ra, tan ra mãi, tan mãi như bọt biển. như nàng tiên cá nhỏ.
Tại sao, tại sao cuộc đời chúng ta lại đi tới nông nỗi này?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét