Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2009

viết vội lúc nửa đêm

Mấy ngày nay, trời tự nhiên trở lạnh, Sài Gòn đầy gió, người ngợm lơ lửng như thể đi lạc vào một nơi nào đó xa lạ... gió thổi lồng lộng, trời thì cứ lạnh dần.
Nghỉ làm mấy bữa mà tâm trạng u uất hẳn, ngồi nhà thấy nhiều lúc thật là vô dụng. Rồi mấy bữa nay cố ra ngoài nhiều chút, đi lang thang suy tính coi sẽ làm gì? Thật sự thì không phải là không biết làm gì, nhưng có cái gì đó cứ làm mình chần chừ hoài, do dự, không nhanh nhẹn lên được. Thấy mắc cười, cũng có ngày tinh thần lên như diều no gió, có ngày thì như diều đứt dây. Thấy chao đảo. Ngồi một chỗ nhiều quá làm đầu óc mụ mị không muốn suy tính gì nữa, tới đâu hay tới đó.
Bữa trước quay lại blog mới thấy bỏ đi thật là tiếc, nghĩ thế nào mà bây giờ đã lại ngồi ở đây rồi, lại viết lăng nhăng. Ừ thì thôi viết ra cho nhẹ bớt, giữ mãi trong người thấy rất mệt.
Bữa ngồi nói chuyện bạn nói thèm một đứa con mà chưa có ý định lập gia đình, thấy bạn cũng nhiều tâm sự nhưng mình thì nói thật là không thể tiếp nhận thêm tâm sự của ai nữa :-s. Nhiều khi không biết nói gì, im lặng thì cũng dở mà nói bậy thì càng dở hơn. Mình mong bạn sớm tìm được người vừa ý, tạo lập mái ấm gia đình, sớm có được con cái như mơ ước. Chuyện bình thường mà nhiều lúc thấy xa xôi quá :D.
Dạo này chúng cưới hỏi liên tục làm một người già cỗi chai sạn như mình cũng cảm thấy sốt ruột. Mấy cái đám cũng làm mình tốn không ít mà đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, mừng cho mấy bạn không được nhiêu cũng thấy thương tụi nó :), ai biểu cưới sớm chi lúc mình còn bần hàn hehe. Vậy là thêm một mớ nữa theo tiếng gọi hôn nhân òi, yên ổn được cũng mừng. Đi đám chỉ sợ nhất bị hỏi bao giờ tới lượt mình. Chả biết nói sao nên toàn cười trừ, riết rồi như khỉ, ai đụng tới cũng nhe răng nham nhở :D.
Tuần sau chắc sẽ phải tính toán lại đường đi nước bước chứ thiệt ra là bắt đầu chán cảnh ăn không ngồi rồi, nghèo đói đổ lên đầu tới nơi, phải chi có ai nuôi, ở nhà nấu cơm thôi, được không?
Ngày mới đã sang lại đọc được một câu thế này
"Buổi ngây thơ, tình trong như cánh chuồn chuồn…"
Tự nhiên muốn đuổi theo chuồn chuồn trên bãi cỏ gần nhà mãi như cái lúc mình lên 7...

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

nếu không muốn đi hết con đường...

Nếu không muốn đi hết con đường...
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
làm ơn đi mà!

Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ?
cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
hãy thử cắn chặt môi...

Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
đi khỏi cuộc đời của mình...

Nếu không muốn đi hết con đường...
thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng
như một hạt mưa giữa trời nắng gắt...)
làm ơn đi mà!...

Làm ơn đi...
vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
chờ tìm thấy một người trong đời thật
vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
nghiệt ngã đến tận cùng...

Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương
cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng...
sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

Làm ơn đi mà...
vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!

-Nguyễn Phong Việt-