Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

nói gì bây giờ?

tiếp theo cái bài bữa trước, sau khi không biết đi đâu thì mình lại không biết nói gì...
có ai hiểu lòng tôi hôngggggggggggggg *echo* lại là hônggggggggggg
chắc là hông hiểu thiệt rồi, không nói ra thì ai hiểu được, nhưng nói gì bây giờ.
đọc một cuốn thơ, và trong đó có một bài như vầy

"nếu tất cả yêu thương đều có kết cục buồn" 


Nếu tất cả yêu thương đều có kết cục buồn
Thì còn ai thèm đi đến cuối
Mà những đoạn đường dang dở
                                    những cuộc tình nham nhở
Cũng đâu có gì vui hơn.

Thà cứ đâm đầu leo lên yêu
                               như mưa dữ sóng cuồng
Nếu chia tay rồi mới nhớ ra mình quên
                                                      chưa hôn
Thì đừng ngại ngần quay xe lại
Nếu ngủ rồi mới nhớ ra mình quên
        chưa chúc ngủ ngon bằng câu nào êm ái
Thì phải tìm gặp người ta trong mơ
                                   và lặp lại trăm lần
Nếu có lúc ngồi bên nhau mà quên
                                  nắm tay lén lút dưới gầm bàn
Thì khi ra bãi giữ xe, phải nắm bù
                            trước khi lục túi tìm thẻ xe, chìa khóa
Tóm lại là đừng bao giờ,
                          đừng bao giờ để lỡ
Nhận và cho những ngọt lịm, xôn xao
Tóm lại là cuộc đời này ngoài chuyện
                                  yêu đương thì còn quái gì vui đâu
Sao còn tiếc còn sợ còn nghi ngại
                                         và còn bỏ lỡ?

(Tôi gớm những kẻ ăn bánh mì nửa ổ,
Thuốc hút nửa chừng và yêu cầm cự
cho hết tháng đoạn ngày thôi)

(Nguyễn Thiên Ngân)

nhớ ra có vài lần mình ăn bánh mì có nửa ổ à :-s, nửa ổ còn lại đã đi đâu rồi?

Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012

đi đâu bây giờ?

mình cũng thích bạn đi chơi, nhưng mà đi lâu cũng thấy nhớ quá! đọc cái note trên tự nhiên thấy sợ sợ, mà thiệt ra thấy mình cũng chẳng có gì hối tiếc hết :)).

những chuỗi ngày đi quay cứ như dài ra bất tận, tưởng chỉ cần ngồi xuống một cái là không đứng lên được nữa.


 vậy mà nhìn ra ngoài, dòng đời vẫn xuôi ngược.


giờ nhìn cái này tự hỏi tại sao ko phải là một dấu chấm than mà lại là một dấu chấm tròn =). rõ ràng mình đi làm mà lúc nào đầu óc cũng lo ra, đi học cũng vậy nên giờ mới đau khổ  như con hổ :|.


những điều bí mật nơi trái tim, sự lựa chọn của nó, tình yêu giống như là sự từ bỏ bản thân, mãi mãi là một kiểu bí ẩn mà mình không muốn thử tìm ra lời giải :d. có lẽ giống như Kathy nói "Maybe none of us really understand what we've lived through, or feel we've had enough time..."