Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

chỉ muốn ngủ mãi.

Tiếng Việt dịch ra của câu trên là vui đâu chầu đấy huhu.

I took the good times, i'll take the bad times.

Nói thiệt là giờ mình không biết mình đang làm gì nữa.

Cứ nghĩ là cùng với thời gian những nỗi khổ đau sẽ vơi bớt, nhưng không phải như vậy, nó chỉ càng ngày càng dày lên, người ta không bao giờ quen được dù có ở cùng chúng bao nhiêu lâu.

Chỉ muốn ngủ mãi...

Thứ Hai, 24 tháng 10, 2011

nửa đời ngơ ngác (*).

(*): nhan đề một tạp văn của Nguyễn Ngọc Tư.
Trong đó, cô Tư có viết một đoạn như vầy, "Bữa nay, nó nhận ra mình buồn quá, khôn mà buồn. Biết nhiều mà buồn. Tỉnh táo mà buồn. Trãi đời mà buồn. Ngoái lại thì thời vui nhất đã bỏ đi lâu rồi, từ lúc hoài nghi lên ngôi."
Dạ, thì cũng có buồn thiệt nhưng lỡ sinh ra làm người tỉnh táo rồi nên tui xin đóng cho tròn vai này. Nếu có kiếp sau, tui muốn xin vai ngây thơ, mơ mộng, ngông cuồng... trọn kiếp. Thiệt lòng là như vậy!

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

yes man.

Bữa trước, có cô bé nào đó nói trên page của A là em thấy buồn vì không còn thấy tôi ở A như trước nữa. Chuyện có ai đó xa lạ nói họ thấy tiếc vì không thấy tôi hiện diện đâu đó làm tôi cũng thấy buồn lây. Buồn là tại sao người ta thấy tiếc vì tôi mà bản thân tôi thì lại không thấy :(, hay là có khi nào sau này tôi sẽ phải hối hận về những quyết định của mình không? Ai đã nhầm lẫn chứ đâu phải tôi hả? :|.

Rồi lại có một buổi chiều đứng quầy, khách đến uống nước là một cô bé chưa học xong phổ thông, là con ngoan trò giỏi bao năm rồi thổ lộ bây giờ em chỉ muốn bỏ học. Tại sao một cô bé ngoan ngoãn như vậy lại có ý nghĩ muốn phá bỏ mọi thứ ổn định xung quanh em. Vì sao một cô bé với đôi mắt vẫn còn trong veo lại chứa đựng trong lòng nhiều nỗi cô đơn chua chát như vậy? Tại sao cái xã hội này không có một nơi, một chốn nào để các em có thể đến và nói cho hết một lần sự ấm ức của mình. Tại sao trưởng thành lại đau đớn nhiều như vậy? Sao em lại chọn nói ra với tôi, một người xa lạ không đáng tin đang vướng đầy đủ những vấn đề tâm lý, đầu óc không bình thường !@$%^*(~. Ông trời sao cứ bày chuyện éo le, ngang trái mãi thế! ~

Nhìn em tôi như thấy lại tuổi 16 của mình với đầy đủ những ước mơ và cả những nỗi buồn. Nhưng tôi của bây giờ không có lời khuyên nào cho em, tôi chỉ cùng lắm có thể vừa rửa ly vừa nghe em kể chuyện. Tôi chẳng đủ mạnh mẽ để nâng đỡ, cưu mang ai, cũng không đủ tự tin cho ai đó lời khuyên nào. Không có ai ở đây để bảo vệ chúng ta khỏi những đau đớn này. Thật là buồn bã!

Trong một cơn điên bất chợt sau những chiều như thế, nhằm vực dậy những giá trị tích cực đang mai một, tôi đã quyết định học tập anh Jim Carrey mắt lồi trong phim "Yes man" là sẽ say yes to everything for less than two weeks left của cái tháng 10 vô lý này.

Sáng hôm nay, sau một đêm khủng hoảng hoang tàn, chịu ảnh hưởng nặng nề do sang chấn tâm lý đem lại, anh đã đồng ý cái rụp ngay ngày mai đi làm. Vậy là chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ anh đã quyết định chấm dứt sự thất nghiệp hiện nay dù bây giờ i have no fucking idea what i am doing =)). Nói để mấy người hay là trong tháng này nếu có ai đó ngỏ lời cầu hôn thì chắc anh cũng gật đầu luôn ac ac.

Tóm lại là đang ngồi bấn loạn vô cùng vì hình như sáng nay ai đó đã bỏ bả chó vào trong máng lợn, giờ đã lỡ leo lên lưng heo rồi chả còn cách nào khác ngoài việc tới luôn bác tài, cán luôn ~.

Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011

không hẹn mà sao cứ gặp hoài.

Chuyện là vầy, gần đây chạy tới chạy lui, có rất nhiều việc để làm nhưng rốt cuộc là không biết mình đang làm gì. Đặc biệt có một chuyện làm mình hơi lo lo mà thiệt ra thì không biết là lo có làm nó nặng hơn không đó là tóc mỗi năm một mỏng. Hơi không liên quan đúng không?
Nhìn bên ngoài không có dấu hiệu gì đặc biệt lắm, nhưng phải nói là mình lại đang trong quá trình đi xuống một lần nữa. Và lần này thì mình lo thật vì không biết là mau hay lâu, mau mau thì chẳng bõ mà lâu thì chết dở.
Bên ngoài đã là tháng 10, không còn mấy ngày tháng nữa thì năm nay đã lại vù qua trước mặt. Mình vẫn đang kiếm việc, đã tới lúc mình phải suy nghĩ ổn định hơn vì người ngợm cứ dợm bệnh tật, làm mình thấy suy sụp. Ăn uống ngủ nghỉ điều độ, làm lụng chơi bời phải có kế hoạch có lẽ là điều cần thiết nhất lúc này. Ngoài ra không được nghĩ ngợi quá nhiều chuyện không liên can, tránh những va chạm không cần thiết, tịnh tâm định thần.
Dù sao cũng vừa gặp lại nhau, thôi thì buồn ơi ta xin chào mi!

Thứ Ba, 4 tháng 10, 2011

ngày bốn, tháng mười, năm hai ngàn không trăm mười một.


"cuộc sống này, dù sao nó không phải là một thứ dành cho tất cả mọi người..."

và sau bao ngày vất vưởng, mình vẫn đang dừng ở dòng thứ 3 của mớ rau dưa thịt cá :((