Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

hoa bên bờ


“Kiều, điều em tìm kiếm là gì? Là đóa hoa mọc bên bờ, ở một nơi không bao giờ với tới.”

"Mỗi người đều phải sống tiếp, bất kể bằng cách nào. Mỗi người đều thử dùng tiêu chuẩn mà mình coi là hạnh phúc để tiếp tục sống. Cũng có lúc cảm giác đó thật hoang đường. Tính mạng chỉ như một hạt giống phiêu bạt trong gió. Có lúc bị lạc mất trong cánh đồng hoang vắng. Chớp mắt đã không thấy đâu."

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

quá đẹp

"Niềm hạnh phúc sâu xa và trọn vẹn nhất mà chúng ta cảm nhận được trong tình yêu, không phải khi ta nhận ra rằng mình được yêu mà là khi ta nhận ra rằng mình yêu.
Bởi vì yêu chính là đã nhận."

mình chưa có dịp nào để nói với bạn rằng mình hoàn toàn đồng ý khi bạn nói đây chính là mối quan hệ đẹp đẽ nhất. đến nỗi, như mình hay chép miệng, quá đẹp để là sự thật :)), và mình nhận ra mối quan hệ này quan trọng thế nào với mình, rằng mình đã học được từ đó rất nhiều điều. mình muốn nói cảm ơn vì bạn đã ở đây rồi, để tạo ra điều đẹp đẽ này.

Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

đối đáp lượm liền

khi đàn ông lèm bèm



còn cánh phụ nữ thì rù rì


khó nói được là mình thích bên nào hơn vì mình thích cả hai hoho. thiệt ra hai cái bài này liên quan gì, chắc tại cả hai cùng có một chữ BAD haha

Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

...

Hôm nay khi đi mua đồ làm kem thì đầu mình toàn nghĩ tới chuyện làm bánh, mình muốn gọi ai đó để nói thôi tôi bỏ hết đây, tôi sẽ học làm bánh, rồi đi bán bánh.

Nếu lần này tôi lại bỏ việc nữa thì có thể không bao giờ trở thành producer được. Rồi tôi nghĩ rốt cuộc thì mình có thực sự mơ ước trở thành producer không? Sao cứ hở ra là nghĩ tới chuyện khác. Tuần rồi trong lúc ngồi họp show mới thì có người nói phụ nữ làm producer cực quá nên sắp tới mấy ảnh chỉ muốn tuyển nam thôi. Tôi thì chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện nam nữ thì ảnh hưởng gì tới chuyện làm producer, ngay cả là ngành nghề khác cũng vậy. Dù rõ ràng là nam nữ có những điểm mạnh, điểm yếu phù hợp riêng với một số ngành này hoặc không hạp lắm với ngành khác, nhưng có thế đi nữa thì nói chung chuyện cực thì ai cũng như ai thôi. Vậy là tôi tự nhiên cảm thấy trong ngành sản xuất này tôi đang đi một con đường không dễ chút nào. Mà hình như đường ngay không đi, thích quàng bụi rậm mới đúng là tôi. Vẫn là giỏi chơi dại nhất.

Buổi tối trong khi ngồi nhìn thằng em chơi cờ tướng trực tuyến với một thằng nào đó trên mạng, không biết là ai, hai người không quen biết chơi đấu cờ, trong cái trang đó còn có cả người ngồi đàn tranh cho các đối thủ thi cờ, phi thường tao nhã, tôi chợt nghĩ là biết đâu đấy trong đám đánh cờ có cao thủ. Thấy thật hưng phấn, dù mình chỉ ngồi nghe đàn tranh.

Rồi tôi nghĩ biết đâu tôi cũng có thể thành cao thủ làm bánh, mẹ ôi, tôi nghĩ có hẳn một con ngựa trong máu mình, chạy phần phật tối ngày sáng đêm, bạc cả bờm, ai chứ tôi mà thành cao thủ thì tôi cũng chịu chả tin được. Chuyện đuổi theo hết cái này đến cái khác làm tôi phờ cả ra, mệt hết biết và kết quả thì không cần ai nói cũng biết là chả cái gì ra cái gì :)). Một nghề cho chín còn hơn chín nghề. Nhưng cái thời buổi này mà còn nghĩ câu trên đúng 100% thì làm gì có, chẳng phải ai ai cũng hai tay ba bốn việc sao. Nghĩ tới thôi mà nản rồi, giờ chỉ thích làm đúng duy nhứt một việc, tiền kiếm được sau đó tung ra chơi bời hết :D. Ông bà chả bảo nhất nghệ tinh nhất thân vinh là gì, thế là tôi quyết định sẽ bám trụ tới cùng với mấy cái tui đang làm đây, không la cà nữa, đứng núi này nhìn đám mây núi khác, mây đây cũng đẹp chán mà với mãi đã được đâu còn ngó chỗ nào nữa. Ngựa thì cứ theo đường cũ mà chạy thôi :)). Nùi này tôi nùi chắc cũng kha khá rồi.

Nhưng thật ra chuyện làm tôi nghĩ nhiều nhất, là sau khi Vân nói nó sẽ học làm bánh, nó đã tính nếu rớt đại học nó sẽ học bánh Âu, chẳng may thế nào nó lại đậu, bây giờ còn đang học thạc sỹ, nhưng nó vẫn muốn làm bánh. Nó nói không thích học hành gì nữa, sau khi hết vụ thạc sỹ này. Và lần này có lẽ sau cú sốc giải thể vừa qua, bố già lần đầu tiên không phản pháo gì cả, chuyện làm bánh của nó tới đâu thì không ai dám chắc nhưng tôi nghĩ có lẽ mọi người cũng dần chấp nhận rằng có thể nó sẽ lấy bằng thạc sỹ Luật lộng kiếng treo trong tiệm bán bánh Âu :)).

Có thể tôi nằm mơ nhưng tôi như bị ném vào câu chuyện đã đọc đâu đó về một anh chàng đang có cả tiền đồ xán lạn, học vị cao, làm việc tại công ty hàng đầu ở nước ngoài bỗng nhiên một ngày thức dậy đã bỏ hết mọi thứ lại phía sau kể cả người con gái mà anh yêu để quay về nhà và trở thành thợ làm bánh, rồi nhiều năm sau khi gặp lại nhau, khi được hỏi vì sao ngày xưa anh bỏ đi, anh chỉ có thể nói rằng anh không thể nào kéo cô theo cuộc trốn chạy của đời mình.

Rồi tôi nghĩ có phải không tất cả chúng ta đang ở trong cuộc trốn chạy của mình, nhưng cũng đồng thời nghĩ rằng đó mới chính là tự do. Chúng ta quá say mê bầu trời tự do, không nỡ "hy sinh" nó dù cho có là vì người mà mình yêu dấu nhất. Tự do quả là khiến người ta khao khát nhưng cũng làm ta đau đớn. Tất cả những gì chúng ta đang làm liệu có ích kỷ quá không? Ai có thể chạy theo cầu vồng mà ta tin là sẽ xuất hiện. Trong cuộc tìm kiếm này, ai mới thật là cao thủ.

Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

cái đẹp là một lời hẹn - Đoàn Minh Phượng

Khi nhìn thấy một con thuyền và nghĩ là nó đẹp, bạn không hề nghĩ đến mảnh nào trong một trăm ngàn mảnh đã được ghép lại để làm nên con thuyền ấy. Một con thuyền đẹp là nhờ cái trật tự theo đó những mảnh nhỏ đã được ghép lại. Cuối cùng, con thuyền cũng không đẹp vì cái trật tự ấy, mà vì những lời hẹn của nó. Lời hẹn của con thuyền là những chuyến đi xa. Nếu đó là một con thuyền cũ, nó cũng đẹp vì những con đường nó đã băng qua đại đương; vì những bờ biển nó đã đến và rời đi, và bây giờ sóng vỗ ở bên trong ký ức của con thuyền, dù bạn không nhìn thấy. Ký ức cũng giống như một lời hẹn.

Cái đẹp luôn luôn dẫn đến những thứ rộng lớn hơn chính nó. Giống như một bài thơ hay thì lớn hơn tổng số các từ được viết xuống giấy. Cái đẹp bắt đầu từ một thứ có hình tướng, nhưng nó không chấm dứt ở đó.

Hãy nghĩ đến khoảng không bạn chừa lại, nó như thế nào. Điều này áp dụng cho việc viết tiểu thuyết, cũng như cho kiến trúc. Cho tất cả mọi ngành design.

Cái đẹp của một con thuyền nằm ở lời hẹn. Một con thuyền còn như thế, huống chi một con người.


(13.01.2011)

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

làm lại cuộc đời


Bao nhiêu lần sai để làm cho đúng, mình đã sai lầm hết lần này tới lần khác thì làm đúng được chuyện gì, chắc chắn là phải có cái gì đúng ở đâu đó, giống như đôi khi quẹo đại mà nó lại dẫn mình tới đúng nơi. Đôi khi là một từ đầy may rủi nhưng từ đó để thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Cũng có một điều nữa là khi người ta càng cố gắng làm cho đúng cũng là lúc người ta càng xa nhau. Nếu mà ai có hỏi thì mình nghĩ trên đời này chuyện "Đúng" hay "Sai" có lẽ là những chuyện mờ ám nhất. Thường thì người ta sẽ được khuyên nếu không biết phải chọn lựa thế nào thì thôi hãy dành câu trả lời đó cho con tim. Và sự mách lẻo của trái tim đã là cái cớ cho vô vàn những quyết định sau đó. Nhưng lắng nghe được lời mách lẻo liệu có đơn giản như vậy khi mình cũng mù mờ với chính mình. Chỉ bấy nhiêu đó, ôi thôi sầu muộn đổ ập xuống làm mình không muốn làm gì nữa cả.

Phải thú nhận rằng những ngày gần đây là những ngày khó khăn, không có cái gì đúng cả. Tất cả mọi thứ mà mình đang làm giống như một cái nùi, càng gỡ càng rối. Cũng giống như khi bị dồn vô tường thấy không còn đường lùi nào cả. Bây giờ mà lùi thì thương vong sẽ nặng nề nên chỉ còn có con đường tiến lên mà thôi. Đã nghĩ mãi rồi, quyết định là phải nùi một cục bự như trên hình đó.

Mình đã mệt mỏi dần vì làm người khác thất vọng. Và làm chính mình thất vọng. Liên tục. Mình không thể cứ ca mãi bài hát đau thương này, phải không?! :D :D :D. Mình rất thích một câu trên tường ở A mà bạn nào là bạn nào đó đã viết: "People never fail, they just give up". Nhưng hôm nay là một ngày hãy để mình nói, ok i'm done, it's over. I give up.
Để bắt đầu cho một câu chuyện khác. Mình cược rằng đó sẽ là một câu chuyện thật sự hứa hẹn.
Đi nùi tiếp đây.

Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

Biên Hoà Biên Hoà

Mình nhớ Tết năm nào đi Văn Miếu (không phải Quốc Tử Giám đâu) ở BH, đang leo xuống cầu thang thì bạn hỏi xéo mình thấy BH có đẹp không? Mình trả lời, cũng được. Thiệt ra lúc đó mình chẳng thấy gì cả, mình thấy ừ thì chỗ này vui vì có mấy bạn, miếu mới xây coi bộ cũng hay ho, gió chiều cũng mát, các cặp ngồi dọc dọc theo mấy cái hồ cũng nên thơ :d. Chỗ nào cũng như vậy, tới mấy chỗ mới mình thường không có để ý gì lắm, ở Phnom Penh cả tháng cũng vậy, giờ nghĩ lại thấy đúng thật là chán, đến mình còn chán mình mà -_-.

Rồi không biết là trời xui hay tại mình chơi dại mà mình ăn dầm ở dề đó cũng gần cả năm lúc A mới mở cửa, rồi không biết từ khi nào BH trở thành nơi mình cảm thấy vô cùng thân thuộc. Mình vẫn không rành đường đất hết đâu nhưng những chỗ nào mình từng phải đi lại hằng ngày thì nó trở thành một nỗi nhớ. Chỉ cần qua khỏi cầu Gềnh vào tới đường 30/04 thì mình thở ra nhẹ nhõm y như là về tới đầu làng nhà mình vậy, rồi những chiều quay lại SG vừa qua lại bên kia cầu có những lần mình muốn quay đầu xe trở lại ngay.

Có một chuyện mình chưa kể với mấy bạn, khu nhà mình ở từ khi vừa lọt lòng mẹ đến bây giờ ngày xưa được gọi là Làng Báo Chí, vì ở Thảo Điền này có một khu nhà ở được nhà nước cấp cho cánh nhà báo, văn nghệ sĩ, nhà cũ của Trịnh Công Sơn cũng chỉ cách nhà mình hai con đường nhỏ và một dãy nhà thôi... và "về tới đầu làng" là câu cửa miệng của mình với Vân mỗi lần nói chuyện với bố mẹ sau khi ở ngoài về.

Quay lại với BH, bây giờ thì mình thật sự cảm thấy ở đây như nhà vậy. Nhớ có lần chị H nói, chị thấy nhớ thương những nơi sinh sống những người mình yêu dù chưa bao giờ tới đó, giờ thì mình tin là đúng như vậy. Người ta không cần phải đến tận nơi để có thể thấy nhớ nó, chỉ cần bị "đầu độc" mỗi ngày một ít, những hình ảnh, những câu chuyện cứ diễn tới diễn lui thì trong đầu bạn cũng có tình cảm. Bây giờ thấy sợ ghê gớm, tình nhỏ làm sao quên đây, tình lớn cũng không quên được... Nhưng nghĩ lại thấy ai bắt mình phải quên đâu.

Mình nhớ bạn dẫn mình đi tới chỉ đây là công viên dọc bờ sông, đây là chợ BH, ở gần đó có Thiên Hậu Cung:)), đây là nhà thiếu nhi, đây là trường cấp một, đây là nhà bạn, chạy xuống theo đường này quẹo trái vòng xoay thì chạy ra Biên Hùng, tất nhiên đối diện đó là A. Có một thời gian vào khoảng mùa hè năm ngoái mình từng nghĩ rồi mình sẽ không còn nhiều cơ hội đi lại đoạn này nữa, mình cũng không biết có còn được đi ra đi vô chỗ này như nhà mình vậy không :|. Chắc là chỉ có mình mới nghĩ ra mấy chuyện như vậy :|. Mỗi lần tới chỗ nào lạ thì bạn lại nói chỗ này bạn thích cái nhà cổ, chỗ kia thích cái hẻm, chỗ này hủ tiếu ngon, giống như hướng dẫn viên du lịch, mình cũng có trộm nghĩ anh chàng một là rất yêu nơi này hai là khoe khoang vậy thôi, có thể là cả hai :p.

Mãi tới hôm nay mình mới có thể nói được ra những chuyện này là vì giờ mình đang thấy rất nhớ quán, nhớ Biên Hoà. Mình than suốt ngày là cái đất này nhỏ quá, mọi người ai cũng biết nhau, sống vậy không thoải mái chút nào, vì mình từng nói mình yêu SG ở chỗ nó đủ rộng để bạn không phải gặp những người mà mình không muốn gặp, đủ lớn để dung chứa tất cả, nhưng giờ chắc bệnh ở đâu mà mình lại thấy Biên Hoà thiệt hợp với tạng của mình. Ở đây mình thấy thư thái hơn hẳn, giống như bị rù quến hay sao đó mà mình quay lại SG thì thấy ngộp thở dù vẫn vui vẫn thích cái náo nhiệt ở đây.

Mình cũng thích cái BH fans vì mỗi lần vô đó coi hình thì mình lại biết thêm chỗ này chỗ kia của BH. Mình nghĩ cái nhóm đó rất hay, và ở một nơi quá rộng lớn như SG sẽ không thể nào có, dù fans có nhiều gấp bội. Vậy đó, yêu nhiều nơi làm mình mệt quá :)), nhưng bớt đi thì không được nên giờ cứ phải chịu cảnh "đang đi show này lại nhớ show kia". Và mình vẫn cảm thấy nợ bạn một câu trả lời đàng hoàng cho câu bạn đã hỏi mình từ năm nảo năm nào là mình thấy BH có đẹp không? Yêu ai thì mình thấy người đó đẹp. Biên Hoà đúng là nơi địa linh nhân kiệt :)). Vậy nha.

becomes a rose


Có một người bạn viết trong blog là bạn dù có khi đau đớn vẫn một mực tin rằng cuộc đời này tuy buồn nhưng đẹp lắm. Và mình tin bạn. Cũng như có bạn tin rằng người ta cần một tình yêu lớn để đi cùng nhau đến cuối cuộc đời. Và bạn cũng tin rằng cần một tình yêu đủ lớn để rời bỏ mà không phải ăn vạ ai nữa. Mình thì tin tất cả những điều trên :D. Mình sẽ sống để thấy mỗi ngày là một ngày tươi đẹp dù nó có khi buồn, và tình yêu mà mình đã cho đi có thể nở ra hoa hồng đâu đó :)) (kể có nở ra con vịt thì mình cũng thích :)))