Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

...

`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、、ヽヽ 、`、ヽ ヽ`、ヽ`、、ヽヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、​ヽヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、 ヽ 、ヽヽ、ヽ`、`、、 ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、、ヽ、、ヽヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、 `、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、、ヽヽ 、`、ヽ ヽ`、ヽ`、、ヽヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、​ヽヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、 ヽ 、ヽヽ、ヽ`、`、、 ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、、ヽ、、ヽヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、 `、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、、ヽヽ 、`、ヽ ヽ`、ヽ`、、ヽヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

love is all

Trời đã mưa tầm tã suốt từ đêm hôm trước, sáng hôm nay, trưa nay, rồi đến tận tối nay. Tự nhiên thấy mình như mèo, mỗi lần mưa thì chán không kể xiết. Nhớ có lần bé V nói, ngồi trong văn phòng nhìn mưa bay chỉ muốn nhảy lầu xuống theo mưa. Hồi đó ở còn làm bên cao ốc kia mình sợ nhất là ngồi mà nhìn ra cửa sổ lúc trời mưa, vì nhiều hôm muốn nhảy lầu thật.

Sáng đi chợ sớm vì một đêm trằn trọc đau cả cổ, ra đọc báo thì thấy cô Amy Winehouse qua đời ở tuổi 27. Nàng cũng sinh năm 83, đã vậy lúc lật đật vô database nhạc để play album của cổ thì thấy ngay cái bài Love is a losing game :|, đúng là như ai vả vào mặt. Ngoài kia có một cái "27 club", đây là một tập hợp những người nổi tiếng qua đời ở tuổi này. Ngoài ra thì trên mạng cũng có luôn câu lạc bộ những người dự định tự sát vào tuổi 27. Mà nguyên cái vụ tự sát này đã có một bữa trưa mình với chú Thông ngồi tám nhảm trong quán. Năm ngoái khi đến SN 27, mình có nói là cảm ơn mọi người đã chia vui cùng vì tuổi 27 thật quan trọng. Trước đó mình đã nghĩ không đi được đến lúc này... Giờ nghĩ lại thì còn khoảng 2 tháng nữa sẽ hết "lời nguyền 27". Mình thực sự có "quên được không những điều ta chưa bao giờ".

Nhưng bỏ qua hết mấy cái trên, chuyện chính muốn đề cập đến hôm qua là ngày mình học được một bài học lớn về tình yêu. Lần đầu tiên trong đời mình thực sự cảm nhận được cái gọi là "tôi không có gì ngoài tình yêu". Mình đã được nhận rất nhiều từ bạn. Mình thấy bạn giống như một ngôi sao đang toả ra vẻ lấp lánh của nó. Bạn ngồi đó đào xới bản thân để cho mình sự thật. Đã có lúc mình muốn nói bạn thôi không cần phải tiếp tục... Tại sao bạn lại nói ra với mình. Mình biết làm gì đây... Chúng ta vừa gần lại vừa xa quá... Mình thậm chí không khóc được. Ngày hôm qua với mình không khác gì một giấc mơ. Khi chào nhau đi nằm mình đã ước gì lúc thức dậy cả hai đã già đi. Nhưng đối diện với mình vẫn là bạn. Chân thành như vậy. Mình nhận ra tình yêu là tất cả. Mình đã nhận quá nhiều mà mình không biết.

Mình vẫn còn ước mơ được cùng nhau làm nhiều việc. Mình vẫn nợ bạn lời hứa làm nhà sản xuất cho tác phẩm đầu tay của bạn. Có lẽ mình còn lý do để không dừng lại lúc này, hay ít ra là mình sẽ tham gia vào club nào đó sau con số 27 :d.

Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

_-_

-_-
*meo meo*
con mèo mà trèo cây cau
hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà
chú chuột đi chợ đằng xa...

Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

những lời hứa

Tui từng là một cô gái thế này, với tui hoặc là tất cả hoặc không gì hết. Không thoả hiệp được. Nhưng cuộc đời đã dạy tui phải biết chấp nhận. Nếu không chấp nhận, tui có lẽ đã treo cổ lâu rồi :d, ở độ tuổi nào của cuộc đời mình tui cũng đều có lý do để làm vậy. Nghe thì ngu xuẩn, nhưng nhiều khi chỉ là việc con bé gái ăn ở bầy hầy :)).
Khi bắt đầu đọc cuốn Lấp lánh tui đã rất buồn, nhưng kết cục của nó làm tui thoải mái, vì các nhân vật trong đó đã biết chấp nhận để được yêu nhau.

Tui luôn có cảm giác cả đời mình quay tròn trong những lời hứa khó giữ. Tui không hứa hẹn nhiều, với ai cũng vậy. Vì một lời đã hứa, tui sẽ bị nó theo đuổi suốt đời. Nên tui thấy việc gì làm được tui không ngần ngại làm. Tuy có hơi lạnh lùng, nhưng tui lành tính. Tui cũng không có gì nhiều để nói với mọi người, thật sự là như vậy :d. Nhưng tui biết có những tiếng nói suốt đời không bày tỏ được. Nói chung tui bệnh :)).

Tui cũng có cố gắng kềm chế những thói tật của mình lắm nhưng nói sao ta, giang sơn dễ đổi, bản tính rõ ràng không dời đi là mấy. Tui chỉ giữ cho tụi nó đánh nhau bên trong, chứ còn thì đâu cũng vô đó, tui thường là tơi tả sau những đấu tranh kềm chế dạng này. Và rốt cuộc thì cũng lại làm nhiều người thất kinh hồn vía :)). Đôi lúc tui quyết định thất hứa với người khác và với chính mình cũng vì vậy. Tui tự đánh đấm mệt mỏi quá rồi :)).

Nhưng tui có một lời hứa này với mẹ đó là tui sẽ sống hạnh phúc. Đó là người duy nhất trên đời này tui không được phép thất hứa :d. Tui nhất định phải sống vui vẻ để mẹ tui được vui. Có lần nói chuyện với Faye, bạn nói tui thật hài hước. Tui cũng không biết nữa nhưng có lẽ những chuyện vui vẻ hợp với tui hơn là những chuyện buồn bã :)). Mà chắc chẳng ai hạp với chuyện buồn bã cả...

Cuộc đời cơ bản là buồn, còn ngay sau đó là cái chết. Hôm nay nghĩ lại chuyện này tui lại thấy vui vẻ mới lạ chứ. Uh tui có lẽ chỉ cần vui vẻ thôi.

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

lấp lánh

Hôm qua mới đọc được một cuốn tiểu thuyết rất hay. Đọc xong ôm sách khóc mãi. Vậy thì hay chỗ nào? Hay chỗ ôm sách đó, thấy thương từng câu từng dòng được viết ra trong cuốn sách này, thấy y như nó được viết ra cho mình vậy. Cuốn sách cũng y như tên gọi của nó, lấp lánh mãi như những vì sao. Vừa cô đơn, vừa tinh tế. Làm sao mà người ta có thể viết ra được những thứ bình dị, kỳ lạ nhưng đầy tình yêu thương như vậy. Chỉ đọc một phần ba mình đã phải thốt lên đây chính là câu chuyện mà mình muốn làm phim. Tác giả của cuốn sách này là một phụ nữ, mình lại mơ một ngày nào đó mình đủ sức chuyển thể câu chuyện này. Thiệt ra thì mình không nghĩ chuyển thể là chuyện nên làm nhưng mình có khao khát được nhìn thấy những nhân vật đó trên phim. Mình lại có bệnh trong đầu rồi. Mình yêu câu chuyện này quá. Hãy chờ xem.



Giở lại đến trang 193: Trong cuộc đời của Mutsuki, tôi không làm sao có thể đuổi kịp Kon. Nó cũng giống y như cái cảm giác bạn muốn biết về một người nào đó ở tuổi 19 của họ. Không có cách nào để biết được. Bạn đã vắng mặt khi cuộc đời xảy ra vào lúc đó. Cảm giác bất lực này làm bạn thấy tan vỡ. Chắc vì đang có bệnh nên tôi thấy mình cứ như bị ám ảnh. Tôi hình dung trong đầu suốt về khung cảnh này khi lên phim sẽ ra sao. Cô gái đó sẽ ra sao...

Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2011

để dành

Quay lại Sài Gòn, gặp lại một số bạn bè, đi làm phim, rồi những chuyến đi đi về về như con thoi giữa SG và BH làm mình cứ quay mòng mòng. Dạo này ngủ bất kể giờ giấc, cứ y như là sâu nó ra lúc nào là ngã ngay ra giường được.

Giống như đang để dành vậy, mỗi ngày một chút, thêm vô cái hộp nhỏ, trong đầu, trong tim. Đôi lúc thấy mình có lẽ hợp với công việc tay chân hơn là đầu óc. Lao động làm đầu óc mình bớt "điên loạn". Cực một chút, nhưng thân thể và đầu óc mình thấy đỡ hơn. Mình cũng quyết định sẽ để dành thật nhiều, mai mốt không nhoi được nữa sẽ lấy ra dùng dần...