Thứ Ba, 30 tháng 6, 2009

bố đã từng yêu


mình chưa đọc hết đâu
hôm nay mới chỉ đến trang 47, mình chẳng thể đọc nhanh được dù nó thật là rõ ràng và cũng lôi cuốn nữa

Tôi thèm một điếu thuốc. Thật ngu ngốc, tôi đã bỏ thuốc từ nhiều năm rồi. Vâng, nhưng thế đấy, cuộc sống là vậy... Bạn chứng tỏ mình có một ý chí quyết tâm tuyệt vời và vào một sáng mùa đông, bạn quyết định đi bộ bốn cây số trong giá rét để mua một gói thuốc lá, hay là, bạn yêu một người đàn ông, cùng anh ta sinh ra hai đứa con và một sáng mùa đông, bạn được biết rằng anh ta ra đi bởi vì anh ta yêu một người con gái khác. Lại phải nói thêm rằng anh ta bối rối, rằng anh ta đã nhầm.

Như kiểu nói trên điện thoại "Tha lỗi cho anh, đó là một sai lầm"
Nhưng không sao, anh đừng bận tâm...

đọc đến đây mình chỉ muốn khóc. nó làm mình tắc nghẹn dù mình không hẳn đã từng trải qua những chuyện như vậy. nhưng người ta ai lại mong là mình chưa từng yêu nhiều như thế. mình tin rằng ai đọc qua cũng sẽ nói uhm mình đã từng như vậy đấy. câu chuyện thật sự làm tan vỡ tim mình. mình thấy mệt quá nên sẽ đọc tiếp vào ngày mai.

Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2009

và cơn mưa tới

Sau gần một tuần khô queo, thời tiết nóng kinh người, thì hôm nay những cơn gió đã lại về đem theo cả những trận mưa. Nãy đi chơi về uớt chèm nhẹp! Mình mong tiết trời sẽ mát mẻ hơn, người ta sẽ dễ chịu, vui vẻ hơn. Giờ này đáng lẽ phải đang ở Cần Thơ, nhắc tới đó và nghĩ đến mọi người đang ở đó, thấy có lỗi vì thất hẹn hoài, mình lại muốn chửi thề.

Chắc vì dạo này nóng trời nên con người cũng trở nên nóng nảy, bằng chứng là sáng nay bảnh mắt ra đã thấy uýnh lộn. Bình thường mình không chú ý mấy chiện đánh nhau, và cũng vì vợ chồng nhà bên cạnh họ đánh nhau hoài thôi. Nhưng sáng nay, những tiếng động đáng buồn đó đã chuyển từ nhà bên cạnh sang nhà đối diện, và mình tự hỏi làm sao mà chuyện đánh nhau giữa các cặp vợ chồng lại trở nên phổ biến như vậy. Họ chẳng phải đã từng yêu nhau, rồi kết hôn, rồi kết thúc như vậy sao? Có lẽ yêu nhau lắm cắn nhau đau, trời nóng quá mà. Mình chỉ thấy tội nghiệp những đứa trẻ, chúng xứng đáng hơn nhiều với bao điều đẹp đẽ khác thay vì nhìn cảnh bố mẹ chúng đánh nhau. Chắc là một phen lao đao, hốt hoảng, mình hiểu cảm giác đó thế nào. Người lớn thật là ích kỷ.

Sau đợt thăm viếng bệnh viện theo chu kỳ hàng năm vừa rồi, bố già về nhà và thông báo bệnh viện ăm ắp người ra vô vì những căn bệnh do thời tiết quá nóng. Mình cũng cảm thấy muốn bệnh rồi đây. Nguyên tuần rồi chắc ngủ được chừng 20 tiếng, thấy hoa cả mắt, mà có làm được chuyện gì to lớn, quanh quẩn cũng chỉ vì ba cái chuyện tào lao bí đao. Nhà cửa chưa tới đâu hết, mà mình lại sắp thất nghiệp, mình chỉ lo hai bạn già kia buồn nhiều thôi chứ mình nào giờ là đứa vô tâm, tới đâu hay tới đó ặc. Giờ mình chỉ muốn ngủ một lèo cho hết cái cuối tuần.

Trưa đang nằm chắc cũng lên tới trển được một lúc thì bạn heocon gọi điện kêu đi coi State of Play. Vậy là mắt nhắm mắt mở thay đồ đi cho kịp vụ. Tới nơi thì thấy con nhỏ đang dùng bữa trưa lúc 3h30, nó nói sau khi sản xuất 4 cái plan như gà đẻ trứng thì đến giờ mới được ăn *mặt ngu*, cuộc đời này rồi sẽ đi về đâu đây! Giá vé coi phim ngày càng cắt cổ, may mà phim coi cũng được quá dù mình vẫn không thể thích nổi anh Ben, chắc tại mình lỡ yêu bạn thân của ảnh (là anh Matt đó :-*). Coi phim này xong mình nghĩ người ta nên thành thật với nhau ngay khi có thể, bởi vì nói ra sự thật cũng là vấn đề thời gian. Tự nói xong tự ói quá trời :-s.

Chiều về hai đứa thấy rất vui, có lẽ vì được nhìn hoàng hôn chứ bình thường giờ này còn cắm mặt ở văn phòng. Bạn chạy qua Cung Văn Hoá để học lớp Street dance, còn mình thẳng tiến nhà sách, hôm nay ra cuốn Socrates in Love mà. Vô trong tính chỉ mua một cuốn đó thôi rồi về vì hết cả tiền rồi :((. Đi vòng vòng không thấy, hỏi ra mới biết là cả tuần nữa sách mới về đến, trời nóng nên mua 4 cuốn khác, trong đó có một cuốn của Murakami nữa dù sách của ổng ở nhà đọc còn chưa hết :((, rốt cuộc mất thêm trăm mấy, mình không tiếc vì đã mua sách, chỉ là mình đang hết tiền. Không biết tiêu xài kiểu gì mà tháng này mình thâm hụt nặng nề, tuần rồi mình chỉ còn rút được đúng 100k. Cứ la làng hông có ai rủ rê du hí chứ thiệt tình mình không có cắc nào. Tiền bạc mất giá quá, tiêu tiền như nước vậy. Sao lúc nào nghèo đói cũng nhè mặt mình mà đâm vô. Khốn nạn!

Đi ra cửa thì mình gặp pé Bảo, lâu rồi không gặp bạn nào trong Minh giáo, đứng tám một hồi thì mình về trước. Giờ thì mình ngồi nhìn mưa thôi chứ biết làm gì, mình thích những cơn mưa ở chỗ nó rửa trôi bụi bặm và cho người ta dừng lại một chút để nhìn xung quanh. Giờ ngồi gõ cái này thì lại thấy buồn ngủ nữa.

“Có đôi lúc, vào một buổi sáng, ta bỗng vô tình tìm thấy thứ mà mình đã đánh mất từ rất lâu ở đúng chỗ trước kia. Trông nó thậm chí còn mới hơn cả trước khi bị đánh mất. Tựa như có một người không quen biết cẩn thận cất giữ nó giùm ta. Liệu có khi nào linh hồn của Aki sẽ quay trở về đây tựa như cách ấy không?”
Tuần sau mình lại đi mua sách

Thứ Năm, 18 tháng 6, 2009

i wish you love




Artist: Rachael Yamagata


I wish you bluebirds in the spring
To give your heart a song to sing
And then a kiss, but more than this
I wish you love

And in July a lemonade
To cool you in some leafy glade
I wish you health
But more than wealth
I wish you love

My breaking heart and I agree
That you and I could never be
So with my best
My very best
I set you free

I wish you shelter from the storm
A cozy fire to keep you warm
But most of all when snowflakes fall
I wish you love

But most of all when snowflakes fall
I wish you love
I wish you love
I wish you love, love, love, love, love
I wish you love

trễ thêm lần nữa

Cái tựa đề là được truyền cảm hứng từ bài hát "khóc thêm lần nữa" đó ạ. Hum nay, thêm một vụ án có nguy cơ "vỡ đê tràn bờ", và lại ca bài trễ thêm lần nữa. Ngày gì mà dài thuông thuổng. Nó lê thê tới mức tui có cảm tưởng hết ngày hôm nay thì cũng hết đời tui luôn. Mà tại ai? Tại anh, tại ả, tại cả đôi bên ó ò. Chuyện đâu còn có đó, tới đâu hay tới đó, nói nhiều tới mức lậm luôn. Đáng trết quá!
Mà ghê nhất là thấy hết biết sợ, thường thì tui còn chút cảm giác về chuyện gì đó thì mới mong là còn có cơ hội nha, lần này là cóc cần luôn. Càng ngày càng khốn khổ roài, gái ơi!
"Ngày không anh, ngày em nhớ anh. Nhìn đâu cũng ra đôi mắt anh." Sao ai viết câu này hay ghê đó, chứ tui thì thua roài. Tui thì đi hoài, lang thang từ chỗ này qua chỗ nọ mà một hình dáng giống như của người ta tui cũng không thấy. Có bạn trong fic site kia noái có "yêu đơn phương" ai thì cũng phải la lên cho người ta biết, bạn nói bạn ghét nhất là mấy người fav trong câm nín, còn tui thì chỉ biết câm nín nghe tiếng ai khóc dù làm vậy thấy người ngứa ngáy lắm á *bứt bứt tóc*. Dù sao tui vẫn mong mọi chuyện dù là tui đã làm gì không tốt cũng sẽ không bao giờ là quá trễ *too late to apologize*. Tui hứa, tui sẽ ngoan, không như vậy nữa. Hứa lèo đó :-p
Sao thấy giống sám hối trước giờ hành quyết quá vầy nè :D

Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2009

bao nhiêu xa? gần bao nhiêu?

Sài Gòn 7h tối.
Stockholm 2h chiều.
Khoảng cách về thời gian là 5 giờ đồng hồ, theo giờ mùa hè đó. Lúc nãy chạy ngoài đường tự nhiên cái đầu có một théc méc là khoảng cách địa lý thực sự là bao nhiêu km? Tất nhiên sau khi nghĩ ngợi thì phải chạy về mở máy lên google chứ sao, tiếc thay kém tắm thế nào mà không ra được con số cụ thể. Chỉ có thể nói khoảng cách đó thực sự là vạn dặm.
Sài Gòn dạo này nắng sớm mưa trưa, 7h sáng mà nắng chang chang như 11h trưa, dù đang nắng thì vẫn ngay tức thì có thể chuyển mưa, sấm chớp giật giũ đùng đoàng ngay giữa trưa, lòng người cũng quặn lên quặn xuống theo luôn. Đôi lúc vào những khi như thế có tự hỏi là thời tiết ở Stockholm như thế nào (chuyện bình thường mà! :D).
Vì lúc đứa này thức thì đứa kia ngủ, hoặc đứa này đi ngủ đêm thì đứa kia đi ngủ chiều muộn, tréo ngoe thế đó nên nó cũng lại tạo ra một số câu hỏi như là trong khi đứa này ngủ thì đứa kia đang làm gì? Không biết là may hay rủi, mấy chuyện éo le đó lại tạo ra được những kỉ niệm thú dị. Dí dụ như là chúc ngủ ngon khi đang ăn hoặc chúc ngon miệng khi đang ngủ, giữa 2 đầu cầu =)).
Mở máy, vào mạng, có lúc cảm thấy rất cô đơn. Trôi nổi. Ngập ngừng. Cảm giác đó quen thuộc đến nỗi nó chẳng gây ra được chấn động lâu, và hầu như không kèm theo dư chấn nào? Không cần phải bày tỏ! Rốt cuộc thì bao nhiêu xa?
Lang thang một mình, đã xác định phải hụt hẫng mà nhỉ! Đôi khi ghé qua nhà đọc được cái này cái kia, thấy nó rất gần gũi, đáng yêu. Có một câu thực lòng muốn nói đó là chưa bao giờ có cảm giác ở rất xa cả, dù là mấy tiếng đồng hồ hay vạn dặm đường đi. Bao nhiêu xa, bấy nhiêu gần, có thể nào được như thế không? Thật ra là không cần được như thế. Chỉ cần mỗi ngày lang thang có thể thấy bên đây, bên kia vẫn sinh sống, làm ăn bình thường thì cũng tốt lắm rồi.

Thứ Hai, 8 tháng 6, 2009

câu chuyện tình yêu

Title để câu khách rẻ tiền thôi à, muốn nói là chuyện này đây. Ghi lại nè, hôm nay tôi đã nghĩ thông rồi, cái gì là quan trọng với mình, những chuyện khác coi như đã xong, không nghĩ ngợi lại nữa. Tôi sẽ sống thật vui vẻ. Từ bây giờ tôi sẽ chỉ phấn đấu vì ước mơ nhỏ nhoi đó thôi. Không cần biết phải mất bao lâu nhưng tôi nhất định sẽ làm được. Yeah, tôi tin tưởng như vậy đó. Dù tôi nghĩ chả còn chút hy vọng nào để có thể dừng chuyện đó lại haha. Tôi vui lắm vì cái tự do mà tôi muốn sắp gần kề rồi đó. Tôi mong vậy thôi.

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2009

chiều hôm thức dậy

Ngủ dậy muộn, lúc mở mắt ra thì chiều đã sụp xuống, bóng tối đã vây quanh, mở mắt, thẫn thờ, thời gian đã qua rồi. Một nỗi đau đớn không rõ nguyên cớ tìm đến làm mình thấy lòng tan nát. Rửa mặt và tự nhủ là mình không sao cả, có chút dối trá. Nhưng quả thật mình đâu có làm sao, vẫn sống nhe răng đây. Kỳ lạ là dạo này đầu và tim mình đầy vấn đề. Vấn đề lớn nhất là mình cam chịu, mệt mỏi muốn gục luôn... Mình thấy là không được ngủ nghê kiểu này nữa, dưng mà mình đã lại thấy nhớ cái mùi dịu mát của căn phòng lúc vừa tỉnh thức. Thật hết thuốc.