Thứ Hai, 14 tháng 3, 2011

ngủ mãi cũng phải dậy

Dù có muốn trốn cũng có lúc phải đối mặt, sớm muộn mà thôi. Chuyện gì đã qua thì cho nó qua luôn, giờ chưa biết tính bước tiếp theo thế nào chắc trong lúc chờ đợi thì lại ngủ tiếp vậy.
Thời gian này luôn trong tình trạng rất dễ suy sụp, không rõ nguyên nhân. Nhìn lại thì thấy chắc là do thời gian tích lũy, giờ thì chỉ trào ra từ từ thôi. Cũng chẳng lựa được dịp tốt, đúng là lựa ngày không bằng gặp ngày, thôi thì luôn hôm nay đi, sẵn tiện trong người đang bất ổn mà công chuyện thì rối nùi. Vì bản thân cũng tự biết, giờ thì vậy thôi chứ mai lại khác liền nên cũng chẳng còn buồn lên cơn nữa. Nhưng mà chút phiền lụy tự sinh vẫn không sao tránh được.
Đôi khi cảm thấy sống một mình quá nhiều, nên không còn biết đến cảm giác có một người bên cạnh như thế nào. Chuyện của người ta thì đã đành là không thể biết đến, ngay chuyện của mình cũng dần quên hết rồi. Thật đáng buồn!
Thôi thì đành thuận theo tự nhiên vậy, chỉ mong sao có thể sống dễ thở một chút. Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng. Chỉ mong vậy thôi.
Ngủ mãi cũng phải dậy, chi bằng dậy sớm chút, chuẩn bị cho tươm tất. Rồi đi.