Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

buồn gì cho vui bây giờ?

Buồn ngủ đó :D. Những cơn buồn ngủ cứ kéo dài mãi như không có điểm dừng, khoa học nói rằng cơn buồn ngủ là sự nghỉ ngơi của các tế bào thần kinh vỏ não. Nói chính xác hơn, đó là quá trình ức chế tự vệ, không biết có phải cơ chế này ở mình nó bị kích thích đột biến hay không mà dạo này mình lúc nào cũng buồn ngủ. Bé gái có lần hỏi mỗi lần gặp chuyện không vui chị hai thường làm gì, mình nói tao đi ngủ á. Nên mình nghĩ dạo này mình phòng vệ hơi quá đáng đây, toàn ngủ suốt thôi.
Không định buồn đâu nhưng mà chẳng biết làm gì khi lúc nào cũng chỉ có một mình. Buồn ngủ thì ngủ thôi, ngủ dậy lại thấy vui à.
Chỉ là mắc phải căn bệnh phổ biến của dân đô thị đó là cô đơn. Cũng chẳng rõ là tại mình hay tại ai nhưng nó đã là như vậy rồi. Càng sống lâu lại càng ngần ngại. Hành trình của mỗi người sẽ luôn là một mình, đã xác định như vậy rồi nhưng tại sao vẫn không thôi đau thương.
Có những ngày đi không nghỉ chân, mệt mỏi nào cũng không xá gì, nếu có thể thu hết những điều mình muốn vào trong tầm mắt, nắm đầy tay những gì mình thích, rồi thì sao? Kết quả vẫn thấy thật ê chề. Chắc mình có bệnh thiệt :)).
Năm nay là một năm thất thu đối với bản thân nè. Tự thấy là mình đã già đi nhiều nhưng cái kho tích luỹ vẫn còn vơi lắm :D. Nên đã quyết định rồi, mình sẽ phải ra đi nhiều hơn, những ngại ngần sẽ phải được dẹp bớt. Nếu đời lỡ có buồn thì mình cũng sẽ không sợ nữa.