Thứ Năm, 13 tháng 1, 2011

Chỉ là cần phải nói gì đó...

E hèm, đây sẽ là entry đầu tiên của năm 2011. Vì mục lục sẽ nhảy ra một tab mới, thiệt sự điều này lúc đầu đã thôi thúc mình viết gì đó giờ lại thấy áp lực quá, khi bắt đầu ngồi gõ cái này mình lại không biết bắt đầu nói gì đây. Thôi, bắt đầu bằng việc nói về năm ngoái đi vậy. Năm vừa rồi của mình không tệ, vì mình đã có những năm còn tệ hơn thế nhiều, dù năm rồi thì mình cũng chẳng thu lượm được gì mấy. Nếu kể lể ra đây thì cũng chẳng quá được mấy cái gạch đầu dòng, thiệt lòng là mình không muốn gạch đầu dòng nên... Uhm, năm qua cũng kể như là một năm mình làm được những gì mình đã ấp ủ, coi như có những thành công từ sau cái cảm nhận rằng là đời mình là một chuỗi những thất bại mà thôi. Và đâu đó người ta vẫn nói thành công nào cũng khởi nguồn từ thất bại, mình không chống chế hay phản đối gì cả, nhưng mình vẫn thấy những ai thành công liền ngay từ đầu cũng vẫn rất tốt... bạn không nhất thiết phải trải qua thất bại :)).

Đã có những khoảng thời gian mình cảm thấy rất kiệt sức, không phải vì công việc mà có gì đó kiệt quệ bên trong mình. Mình luôn nghĩ rằng nó phải như thế này thế này thì sẽ tốt nhưng tại sao nó không phải như vậy, người ta sao không làm vậy. Rồi thì thực tế cũng trả lời không ít những thắc mắc đó cho mình, nhiều lúc câu trả lời rất phũ phàng, nó làm mình hụt hẫng dài dài. Những ngộ nhận và thiếu hụt đó làm mình thấy khổ sở kinh khủng lắm. Nhưng nếu phải nói một cái gì từ tận đáy lòng thì mình muốn cảm ơn tất cả những bất toàn, bất định đó, cả bên ngoài và bên trong bản thân mình. Mình muốn cảm ơn Nhi, Quang và những ai đã tham gia cùng mình trong những ngày tháng ở Alley. Mình muốn cảm ơn bố mẹ, em gái vì một năm với rất nhiều thay đổi của gia đình chúng ta, có lẽ nguyên năm vừa rồi cả nhà đã chuyển động còn nhiều hơn cả hai mươi mấy năm mà chúng ta đã có cùng nhau.

Nghe cứ như lên nhận giải thưởng Oscar. Thiệt sự thì mình cần phải nói những lời này ra. Mình đã có những ngày rất vui, bên cạnh những ngày rất buồn... ngủ. Có cả những ngày rất dài như thể nếu ngày đó mà hết thì mình cũng chết :p. Chỉ 2 tuần trước thôi chị Việt Linh hỏi mình "tại sao chị gọi cho mày mà không được?", chị nói sao em trốn đi đâu mà tụi nó nói là em biệt tích luôn rồi, câu hỏi không biết là giỡn hay thiệt nhưng thấy giật mình. Mình đâu có thích chơi trốn tìm. Mình đã từng luôn rất sợ có ai đó gọi cho mình mà mình không biết. Sợ hãi những chuyện xảy ra ở ngoài kia mà không có mình ở đó. Nhưng rồi mình nhận ra (chậm rì và ngu ngốc) mình không phải 3 đầu 6 tay, và không thể có mặt ở mọi chỗ. Phải chấp nhận rằng một năm diều cũng đứt dây năm bảy bận trước khi có thể nằm yên không động đậy ở dẻo sông hay ngọn cây nào đó (mình không muốn đu dây điện). Dù có đang hoàn toàn hạnh phúc với mọi thứ thì rồi mình vẫn sẽ năm phút đổi ý một lần. Vậy đó, chẳng có gì là mãi mãi, nhưng 5 phút một lần thì cuộc đời mình sẽ loay hoay suốt mà thôi. Còn em Nhật thì nói mình là the non-multitasking one. Mình thiệt sự giống như hđh MS DOS cổ lỗ sĩ, đã quá già để thay đổi rồi xao? :((. Lâu lâu vẫn bị bạn Nhi nheo nhéo là không bao giờ là quá muộn để bắt đầu những điều mình muốn nhưng mình cái gì cũng muốn thì sống làm xao :|. Chưa kể lâu lâu lại như trẻ con trốn vô góc nhà để không ai biết, để mọi người hoảng lên. Ừ thì để tự kỷ đó được chưa. Và mình sẽ phải sống chung với những điều đó cho tới hết đời :d.

Tâm sự hôm nay sao dông dài, bụng réo ùng ục mà thấy chưa biết kết luận như nào :|. Vì đã thừa nhận mình chán phèo, trẻ con như vậy thì ước mơ lớn nhất của mình là sang năm sau đủ thời gian và dũng cảm để dấn thân nhiều hơn. Muốn làm được nhiều việc hơn, chơi bời cũng nhiều hơn, chiêm nghiệm nhiều hơn thay vì ngủ T.T.

Năm mới hạnh phúc nha các bạn. Chỉ mong sao bớt buồn ngủ chứ cứ vầy thì rồi cũng đâu vô đấy :)).