Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2009

tự do

Losing all hope is freedom.

Mất đi mọi hy vọng, đó chính là tự do.

Fight Club - Chuck Palahniuk

tin vào niềm tuyệt vọng

Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: "Cái ta đáng ghét". Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.

Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.

Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ yên trong những ngăn kéo của quên lãng.

Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.

Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.

Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.

Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loại. Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy trắng tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.

Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.

Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khước tước hiệu đó.

Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.

Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân...

Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.

Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.

Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.

Trịnh Công Sơn
Saigon, tháng 11.1992

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2009

không ngủ

vì không ngủ được. bao lâu rồi nhỉ? hình như chỉ mới hôm qua thôi, mỗi lần nằm xuống là lại thấy sợ, không biết trong lúc ngủ có bỏ lỡ điều gì không, rõ là điên.
vì không chịu ngủ, vì còn nhiều chuyện cần làm uh? sao lúc làm thì lại la cà, sao lúc nghỉ thì lại lo lắng, rõ dở hơi.
chỉ vì không có chút tự tin nào... để đối diện với tất cả những ngày mai.

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2009

có lẽ yêu

mới coi lại phim này nữa :)
cảm động có cảm động hic, nhưng đuối quá
vì cộng cả mấy chuyện gần đây nữa thì càng hoang mang tợn :-s
ủa, vậy rốt cuộc là yêu hay là không yêu???????
hông lẽ...
"Biết thế cứ túm lấy nó hun mẹ một miếng cho rồi!"

bốp bốp, xuống dùm tui cái cô kia, tui mệt quá rồi nha

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2009

không đếm tháng đếm ngày

photo by ngaymua

Mình sẽ nhìn thấy, khi mà tất cả những năm tháng này qua đi, bản thân mỗi ngày thêm trưởng thành hơn, những cái cây mà mình trồng sẽ cho hoa thơm trái ngọt. Mình không mong thời gian quay trở lại, vì với mình đi qua một lần là đủ rồi. Hãy để những nuối tiếc nếu có giữ cho mình tiếp tục chứ không phải là dừng lại.

Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2009

vẫn đẹp trai sau bấy nhiêu năm :-p

james dean

james dean

james dean

Lâu rồi mấy tấm hình N gửi cho coi, đang rảnh nên lại lôi ra coi, hông dám nhìn lâu, như thể nó quá đẹp để là sự thật. Người ta nói qua đời vào năm 24 tuổi, James Dean giữ mãi hình ảnh tuổi thanh xuân, mãi là thần tượng trong trái tim bao người, nói vậy thấy độc ác sao đó. Lại ngồi nhớ mấy cô bạn thời cấp 3, những người cũng thích JD hihi. Người chụp đã giỏi mà người được chụp đúng là rất đẹp, vẫn đẹp như vậy sau bao nhiêu năm nữa, chắc là đẹp mãi!

Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2009

bỏ mặc...

Em đi bỏ mặc con đường


Bỏ mặc căn nhà, bỏ mặc tôi!
Bỏ mặc nơi đây, bỏ mặc người
Bỏ trăm năm sau, ngàn năm nữa
Bỏ mặc tôi là, tôi là ai?!

Em đi bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại, vô thường nhớ em
Ra đi, em đi bỏ lại dặm trường
Ngàn dâu cô quạnh, muôn trùng nhớ thêm

Bỏ mặc đêm dài, bỏ mặc tôi!
Bỏ mặc gian nan, bỏ mặc người
Bỏ xa xôi yêu và gần gũi
Bỏ mặc tôi buồn giữa cuộc vui!

Bỏ mặc mưa về, bỏ chiều phai
Bỏ mặc hư vô, bỏ ngậm ngùi
Bỏ đêm chưa qua, ngày chưa tới
Bỏ mặc tay buồn không bàn tay

Bỏ mặc vui buồn, bỏ mặc ai?!
Bỏ mặc chân không, bỏ mặc người
Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé
Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi!!

(Trịnh Công Sơn)

Thiệt tình, càng ngày càng nặng, sến súa hết chỗ nói, đọc bài này nè, lời như thơ, sao Trịnh Công Sơn viết hay ơi là hay vậy, đọc thôi mà thấy thương chảy nước mắt. Sợ bị bỏ mặc như vậy "bỏ mặc tay buồn không bàn tay, bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi" :((. Gạt nước mắt rồi, đừng ai bỏ mặc ai như vậy nha mấy người..., cũng đừng bỏ mặc bản thân mình.

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2009

norway no mori - cast updates

Mấy bữa nay lên cơn nên đang đọc lại Rừng Na-Uy lần thứ 2, phải nói là cũng gom can đảm để đọc lại một lần vì cuốn này là một trong những cuốn chỉ muốn đọc một lần thôi hehe. Vì đang đọc nên có lục lọi một số thứ, vừa hay nó lòi ra cái này, bảng phân vai của Rừng Na-Uy...
Phải nói từ lúc nghe là sẽ có phim Rừng Na-Uy là đã sướng âm ỉ, bởi vì thứ nhất không muốn đọc lại sách, nên coi phim là hay nhất; thứ nhì là vì đạo diễn của phim là Trần Anh Hùng, ông này làm phim rất là buồn và rất là đẹp, ờ y như Rừng Na-Uy; cuối cùng là vì tui muốn coi phim haha. Nên rất là mong chờ ngày công chiếu, nhưng mà trước khi có phim coi thì coi dàn diễn viên.
Toru Watanabe sẽ do Kenichi Matsuyama đóng, đọc cái tên thì không quen nhưng nhìn cái mặt muốn xỉu luôn, vì anh này chính là L (tiếng việt đọc là eo lờ) trong Death Note, rất thích L của Death Note, vô cùng ấn tượng, vai diễn hay và ám ảnh (mà nhân tiện nghe nói Hollywood đang làm lại Death Note, nghe là thấy đau tim nữa vì rất sợ có thêm một cái "Bảy viên ngọc rồng" Mỹ lai Tào lao :((, làm ơn làm ăn cho đàng hoàng dùm). Thích quá, thích quá hehe, và Trần Anh Hùng đã chọn anh này để thể hiện vai anh chàng "gây xôn xao dư luận" Toru, tui đồng ý =)). Và nàng thơ của anh chàng cũng ở luôn đây, Naoko sẽ do Rinko Kikuchi (cô này là cô gái Nhật trong Babel, cái phim này coi xong ê cái đầu).

kenichi-matsuyama-rinko-kikuchi

Nhìn cái hình này thấy như có một lớp "khói sương mờ nhân ảnh" phủ chụp lên 2 người họ, thấy thiệt là hợp, còn hợp thiệt không thì chờ Trần Anh Hùng thôi à :)) (diễn viên mà đóng dở là tại đạo diễn nha haha)

Còn đây là "vị cứu tinh" (post này dành cho Nhi hen)
Midori của Rừng Na-Uy đây, do Kiko Mizuhara đảm nhận, nàng chỉ mới 18 tuổi và nàng rất là đẹp :)) (chậc chết mất thôi)

Kiko Mizuhara

Dàn nhân vật phụ thì cũng hông rành chỉ biết được rao là rất tài năng và nổi tiếng. Chờ mong mỏi mòn =P~

Thứ Tư, 13 tháng 5, 2009

thông báo về việc nghỉ hè (1)

Sếp (kêu qua nói chuyện): dạo này công việc sao em?
Tui: dạ cũng bình thường?!!!
Sếp (giọng giả lả): em có yêu cầu gì hông?
Tui: dạ em muốn nghỉ hè =)) =)) =))

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2009

một lời cầu chúc

Gần nửa đêm, "người yêu cũ" nhắn tin nói em bé chào đời lúc 18h30. Thật sự là tin nhắn đó làm mình chấn động một lúc lâu, mình nghĩ là sẽ sớm thôi nhưng không tin là lại sớm đến một tháng. Vậy là mọi người sẽ được gặp nhau sớm một tháng, con ra hơi sớm quá bé Khang à. Nhưng nói sao ta, mọi người rất hạnh phúc nhìn thấy con bất cứ lúc nào, sẽ luôn là như vậy suốt cuộc đời của con. Cầu chúc cho con luôn được mạnh khoẻ như tên gọi mà bố mẹ con đã đặt cho con.

Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2009

chiều mưa ngày nào...

Viết xong cái tựa mà thấy sến chảy nước luôn hihi... mà thôi đằng nào chả mang tiếng sến rồi, người như thế nào thì chịu thế vậy.
Đang ngồi ở trong nhà nhìn ra thấy mưa to quá, mặt sân bóng bong nổi đầy, những vòng tròn nước cứ loang ra hết đợt này đến đợt khác. Nhìn mê mải một lúc như vậy mới tỉnh ra, thì ra là nãy giờ đang ngồi nhớ. Không gọi tên được là cái gì nhưng nó lẩn khuất ở đâu đó làm mình vấn vương hoài.
Miên man một lúc lại nhớ cái câu trong phim Forrest Gump "you've got to put the past behind you before you can move on". Quá khứ có quan trọng không? Nó chắc là quan trọng rồi. Ai mà không có quá khứ chứ, có mình của hôm qua mới có mình của hôm nay. Nhưng ngay giây phút mình ngồi nhìn cơn mưa này ngày mai nó sẽ trở thành quá khứ, mình không thể mãi cứ đắm chìm trong đó dù nó êm dịu quá. Nhưng quá khứ nhắc mình phải luôn trân trọng hiện tại, còn chuyện qua rồi hãy để cho nó qua... cũng như bao nhiêu chiều mưa của ngày nào.

Thứ Năm, 7 tháng 5, 2009

từ ngày mai sẽ

không được bỏ bữa nữa (nhất là bữa sáng)
phải thôi đi ngủ sau 1h sáng
thức dậy trước 7h sáng
tập thể dục nhiều hơn
không coi quá nhiều phim (đặc biệt phim Hàn Quốc)
đọc nhiều sách hơn thay vì đọc forum, blog và facebook
bắt đầu viết sổ chi tiêu

Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

turn me on

Không tin được là mới tháng trước thôi còn ngồi ở Phnom Penh nhớ Sài Gòn, mà hôm nay đang ngủ gật ở Sài Gòn giật mình tự nhiên nhớ những ngày nắng thênh thang ở Phnom Penh. Thiệt là khéo vì hông chừng vài bữa nữa lại bị đày qua bển haha. Nhớ lại một vài đêm phải ngủ một mình ở Phnom Penh trong phòng khách sạn máy tính luôn play bài này, không ngờ đó lại là những đêm ngắn nhất...

sáng sớm

mới sớm ra mà muốn rơi nước mắt, cái tật làm ăn không suy nghĩ, bây giờ ngồi hối hận thì đã muộn rồi. muốn xin lỗi ai đó mà không có ai...

mới trưa nay coi lại thấy vẫn còn nguyên thiệt là hên quá, thôi không buồn nữa, may mà không phải như vậy thiệt mùng húm luôn

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2009

chớp mắt

dạo này thời gian cứ vụt qua trước mắt...
mà một chút kỷ niệm cũng không có để kể lại

ngày mai lại là thứ hai nữa...
còn bao chuyện phải làm mà thấy chùn tay chân
sáng sớm leo xuống giường
đến tối lại leo lên giường

hai mươi mấy năm qua như chớp mắt...
chớp chừng hai ba cái nữa là không thấy gì nữa hết...

Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2009

ngày mai



Em sống với suy nghĩ về anh mỗi ngày.
Em đã ngủ trong sự nhớ thương anh.
Anh là điều đầu tiên em nghĩ đến khi tỉnh giấc
Đó là điều dễ dàng nhất với em.

Anh có ổn không?
Anh đang ở đâu?
Mỗi ngày em đều tự hỏi mình, anh đang thế nào!

Em yêu anh. Em yêu anh.
Dù cho em phải khóc thế này.
Em nhớ anh, em nhớ anh rất nhiều.
Em đang chờ đợi anh.

Ngày mai, ngày mai lại qua, và ngày tiếp theo lại đến.
Em chỉ mong chờ anh
Em chỉ sống để yêu mình anh.

Dịch lời bài hát: felixng@iuphimhan.com

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2009

chia tay

Không ngờ cũng có ngày ca bài "mưa phi trường", ngày nghỉ lễ mà trời mưa có dziên ghê, tức cành hông... Ta nói có đời thưở đâu mà đi tiễn người bắt người chờ mình hông?!!! Trước giờ toàn người ta tiễn mình, hôm nay mới tiễn người, thấy cảnh tiễn biệt thật là lạ, lúc đi cũng vui mà đi mất tiêu thấy cũng ngậm ngùi.
Tiễn người ngàn dặm cũng phải chia tay, phải nhủ lòng là nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại nhau! Vậy đó người đi thì đi rồi, người ở lại thì cũng nhiêu đó chuyện, nghĩ cũng tội lúc đi cũng chả nói năng được gì hết. Nhưng mà lần này nữa thôi, mai mốt về chúng ta nhất định cùng nhau xây dựng cơ đồ.