Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2009

bỏ mặc...

Em đi bỏ mặc con đường


Bỏ mặc căn nhà, bỏ mặc tôi!
Bỏ mặc nơi đây, bỏ mặc người
Bỏ trăm năm sau, ngàn năm nữa
Bỏ mặc tôi là, tôi là ai?!

Em đi bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại, vô thường nhớ em
Ra đi, em đi bỏ lại dặm trường
Ngàn dâu cô quạnh, muôn trùng nhớ thêm

Bỏ mặc đêm dài, bỏ mặc tôi!
Bỏ mặc gian nan, bỏ mặc người
Bỏ xa xôi yêu và gần gũi
Bỏ mặc tôi buồn giữa cuộc vui!

Bỏ mặc mưa về, bỏ chiều phai
Bỏ mặc hư vô, bỏ ngậm ngùi
Bỏ đêm chưa qua, ngày chưa tới
Bỏ mặc tay buồn không bàn tay

Bỏ mặc vui buồn, bỏ mặc ai?!
Bỏ mặc chân không, bỏ mặc người
Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé
Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi!!

(Trịnh Công Sơn)

Thiệt tình, càng ngày càng nặng, sến súa hết chỗ nói, đọc bài này nè, lời như thơ, sao Trịnh Công Sơn viết hay ơi là hay vậy, đọc thôi mà thấy thương chảy nước mắt. Sợ bị bỏ mặc như vậy "bỏ mặc tay buồn không bàn tay, bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi" :((. Gạt nước mắt rồi, đừng ai bỏ mặc ai như vậy nha mấy người..., cũng đừng bỏ mặc bản thân mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét