Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012

i feel angry all the time

Giận dữ đúng là điều ngu ngốc nhất mà con người đã từng làm. Cảm thấy tức giận chẳng biết vì cái gì. Mình muốn dẹp hết tất cả những thứ này, phá huỷ hết... :|. Ghê hem.
Giờ thì mình đang làm điều đó, từng thứ một. và mình biết khi mình dừng lại có thể mọi chuyện đã trễ rồi nhưng chưa khi nào mình có cảm giác như vậy rằng mình không dừng được nữa. Đây không phải là điều mình muốn, mình không biết thứ mình muốn là gì nhưng đây chắc chắn không phải là điều đó. Và mình phải thử. Tự nhiên thấy mệt muốn chết!

P/s: hôm nay sau khi coi The Avengers thì mình có thể thông cảm khi The Hulk nói bí mật của ảnh là lúc nào cũng tức giận. We're not a team. We're a time-bomb!

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

hãy chọn một phe.

Sooner or later, Mr. Fowler, one has to take sides, if one is to remain human. (The Quiet American)

Tôi cũng đã chọn rồi. Tôi đứng về phe nước mắt.

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

còn điều nuối tiếc giữ cho đêm vô cùng...

0

"Cô đã ở trên mạng một thời gian rất dài.

Từ mùa xuân sang mùa hạ, từ Lập Thu mát mẻ cho đến khi Đại Hàn rét buốt căm căm.

Bất cứ khi nào ngoảnh lại, cô cũng thấy mình ở một góc nào đó trên mạng, tuổi thanh xuân dần qua, tâm tình ngày càng trở nên ủ rũ, cô đơn giữa đám đông người, trồng hoa quỳnh chỉ để có một cái cớ hợp lý thức qua đêm.

Đọc sách, trò chuyện, mua sắm, nghe nhạc, xem phim, nhóm họp và hội hè. Cả những giấc mơ dài đăng đẵng. Những cô gái và chàng trai. Những cuộc chia tay và hò hẹn. Những lần xuất hiện và biến mất.

Đôi khi cô cũng là người biến mất.

Nếu đã quyết định ra đi, tốt nhất là không nên nói lời giã biệt hay có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Tình cảm quyến luyến của những người còn ở lại sẽ níu chân và níu cả lòng ta. Cô hiểu rõ điều này hơn ai hết. Nên hãy thật lặng lẽ thôi, khi một cô gái biến mất. Dù là giữa thế giới mạng xô bồ những đường truyền, đầy vơi những nhân diện, hay giữa ánh nắng vàng gay gắt của một mùa hè năm 2008."


ii - mộng pháo hoa
nhiệt đới buồn
phương.

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

if you leave

hôm nay đọc được một câu chuyện tan hoang và vỡ nát, không gì có thể hàn gắn được, có cảm giác lạnh buốt khi đọc, rồi thì tôi nghĩ có cần phải hàn gắn không?

khi nhìn vào hai con người đó, dù chỉ là trong hình dung, tôi không chờ đợi gì, như họ không còn chờ sự cứu rồi nào đã từ lâu rồi. cảm giác không chờ đợi gì ở nhau làm cả ba thấy nhẹ nhõm hẳn, trong tưởng tượng, nếu tôi được bước vào câu chuyện, đứng đâu đó chứng kiến họ, rời đi...

tôi đã nghĩ rằng khi họ rời đi, họ cũng đem theo cả trái tim tôi ra đi. nhưng tôi vẫn ở đây, bên trong trái tim đang run rẩy, vì tôi yêu tha thiết hai con người đó, câu chuyện đó.

và họ vẫn ở đây, với tất cả những gánh nặng phải mang trong cuộc đời, phải sống, và chỉ muốn tan ra, tan ra mãi, tan mãi như bọt biển. như nàng tiên cá nhỏ.
Tại sao, tại sao cuộc đời chúng ta lại đi tới nông nỗi này?

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

quên hết đi ^^

"chỉ cần luôn giữ trong thâm tâm mọi điều diệu kì mà trước kia khiến cô say mê choáng váng, và quên hết tất cả những điều còn lại đi."