Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

khi em trông thấy anh cả địa cầu như vắng ngắt
tỉnh ra thì hết ngày rồi, thật là tai hại quá :)).

Hôm qua là sinh nhật A, còn tuần sau nữa là mình đi làm lại được 1 năm rồi, vẫn mặt mài nhem nhuốc, tóc tai rối bời. Nhưng cái được cũng nhiều, mà nhiều nhất là công ty ngay trạm bus, rồi từng chiều như thế em vẫn đợi mắt ai, rồi cuộc đời như thế, và tình là như thế... cũng có vài bữa ngậm ngùi, nhưng đa số là rất vui. Phải cảm ơn công việc, đã cuốn mình theo. Cảm ơn bạn đã cuốn mình theo. Ghét quá mà không làm gì được.

Nhưng, lại nhưng nè, có mấy thứ tồn lại từ trước muốn làm cho xong, để bắt đầu làm những chuyện mới thật tốt. Đầu tháng nhận show mới, coi như là phải một lần xốc lại mình, để theo kịp ê kíp mới, quy trình mới. Nói chung đang rất cố gắng đấy nhé. Dù có vài bữa làm biếng kinh lên được, nhưng đã hạ quyết tâm nhất định phải xong.

Năm nay qua nhanh quá, chẳng biết có tận thế không nhưng cũng sắp bể đồng hồ rồi. Từ ngày vào làm truyền hình lúc nào cũng coi lịch trước hai ba tuần, một tháng, đang ở giữa tháng mười mà bài làm thì đâu đó tháng mười một, cứ nghĩ bữa nay mình đang quay cái bài sẽ phát đâu đó gần giáng sinh là thấy phát hoảng. Sao thời gian cứ nhanh như chó chạy. Muốn làm biếng cũng không ai cho đâu, chưa hết đợt quay này thì đợt khác đã đến. Mai mốt ổn ổn rồi mình cũng muốn lâu lâu được mất tích :D.

Lúc trước một mình thì tốt rồi. Bây giờ còn tốt hơn, thấy người ta vui thì mình vui, thấy người ta buồn thì mình buồn. Cũng đâu đó vài cảnh là thấy người ta vui thì mình bực tức, người ta buồn thì mình khoái trá lắm. This relationship challenges the very core of my being. Mình không thể chắc chắn về ai, mình chỉ có thể chắc về mình. Còn một ngày nào mình còn chắc chắn về mình và mạnh mẽ vì những chuyện này mình sẽ vẫn đứng ở đây. Chẳng có gì là mãi mãi nhưng mình ước gì đây chính là duyên phận của mình.