Thứ Ba, 25 tháng 5, 2010

bắt trẻ đồng xanh

Phùng Khánh dịch

trong những ngày hè nóng nực của cái thành phố này, hàng đêm bầu bạn với tôi chính là cuốn sách của Salinger. thề với bạn là tôi chết được với cuốn sách này :). (dù không phải phải đang trong cơn buồn chán trối chết của đời mình)

ấn tượng đầu tiên đến từ bìa sách. một màu xanh mướt mát, trên đó chỉ có tựa đề và tên tác giả. đơn giản, nhưng cũng đầy thách thức, y như cuốn sách vậy. nếu có cuộc bầu chọn bìa sách, tôi nhất định là vote cho bìa này. anh Đỗ Hữu Chí đã làm một bìa sách tuyệt vời, hoàn toàn ăn khớp với tinh thần của chính câu chuyện trong đó. tiếp đó, tôi nghĩ "bắt trẻ đồng xanh" đã có được một dịch giả cũng ngầu không kém. tôi thật sự ngưỡng mộ bản dịch này đó. (dù chưa đọc bản TA -_-)

tôi thích toàn bộ cuốn sách ngay từ dòng đề tặng. trang đầu tiên, tác giả đề tặng một câu rất ngắn. dành tặng mẹ. nhân vật xưng tôi trong "bắt trẻ đồng xanh" có một bà mẹ được miêu tả là nóng nảy (cái kiểu sốt cả ruột ấy). có lẽ mọi người không hiểu là tôi đồng cảm chuyện khỉ gì với vấn đề này của thằng cha trong sách. thật ra, bà già tôi cũng là một phụ nữ luôn lo lắng thái quá, cái kiểu gà mẹ chạy quanh ổ trứng, luôn "make a mess" trong nhiều tình huống chẳng có gì mà phải xoắn (con dại cái mang -_-). nhiều lúc tôi rầu bà già chết được. nhưng biết làm xao?! con cái không chọn được cha mẹ hề hề, mà tôi thì tin rằng mẹ là người duy nhất trên cái cõi đời này có thể yêu thương tôi vô điều kiện, thế đó. có đọc hết cuốn sách mới thấy dịu dàng làm xao khi cuốn sách này được viết để tặng mẹ :D.

thanh xuân của bạn đã trôi qua như thế nào? thanh xuân của tôi trôi qua rất bình lặng, nhưng không phải vì thế mà nó ít huyết lệ =)). thậm chí tôi đã tin rằng thanh xuân thật sự là những ngày tháng dai dẳng buồn chán và cô đơn chết được, mà ai cũng đã bị buộc vào đó, vì thế trưởng thành thật sự là một quá trình đau đớn hơn hết thảy nhưng cũng kỳ diệu hơn hết thảy. tôi cam đoan với bạn cuốn sách này thật sự là một cuốn sách viết về những nỗi buồn thanh xuân xuất sắc nhất mà bạn có thể tìm được. một cuốn sách có thể làm thay đổi cuộc đời người ta :).

khi đọc sách tôi tự hỏi làm xao mà tác giả có thể viết về cái cuộc đời chán bỏ mẹ này bằng một giọng điệu tỉnh táo mà vẫn hài hước đến như vậy. tôi tin rằng tác giả phải là một người yêu cuộc đời này tha thiết lắm mới có thể viết ra hẳn một thứ ngầu như vầy. cái kiểu nổi loạn có thể làm nhăn mặt bất cứ một nhà sư phạm nào lại dễ dàng đi vô đi ra, khiến bạn đọc khoái chí không ngớt. cả cuốn sách kể lể dông dài về một thằng cha bị đuổi học vì không thể chịu nổi trường học các thứ. vậy thì có gì hấp dẫn. thiệt ra thì nó không hấp dẫn. ai cần. cái đã giữ tôi lại suốt cùng những trang sách chính là tấm lòng. bạn cảm thấy khó tin một thằng cha chửi thề liên miên, nhưng lúc nào cũng nói về gia đình mình bằng tất cả những lời lẽ ngọt ngào (dù bề mặt con chữ thì cũng chẳng thấy ngọt ngào chỗ nào). tôi yêu vô cùng những đoạn văn mà nhân vật Holden nói về cha mẹ mình, em Allie, em Phoebe và anh D.B.

thời gian có thể sẽ trôi qua rất nhanh, những đứa trẻ rồi sẽ trưởng thành, duy chỉ có nỗi cô đơn của con người vẫn ngàn đời như vậy. có lẽ vì thế mà “bắt trẻ đồng xanh” sẽ vẫn là cuốn sách còn lại mãi cùng thời gian, bầu bạn với nhiều thế hệ nữa.

P/s: viết nhảm xong thấy nó nhảm quá mà tiếc công type nên thôi vẫn cứ post lên =)). xong rồi ta lại đi bơi móc ba cái thứ sẹc xi mê mải tiếp đây.

Thứ Ba, 18 tháng 5, 2010

sáng nắng chiều mưa trưa có bão

ai cũng nói con gái sáng nắng chiều mưa, còn tui thì gái già nên thiệt tình là trưa trưa còn có thêm bão nữa =). nhưng dạo này thấy ông trời còn ẩm ương hơn con gái nha, mà sao ai cũng gọi ổng, tui nghi là bả lắm, như lúc này nè, bả cứ ọ ọe hoài, ngồi trong phòng ngó ra chỉ thấy trời vằn vện y như lúc bà già cáu tiết :-p, mà hoài chưa khóc được, cái mặt nhăn nhúm, tối sầm, phát khiếp =)). chắc là nhức mình dữ lắm, tại dạo này đi đâu cũng thấy tụi nó la oái oái réo rắt gọi trời, vì nóng quá :(

tự nhiên gái già thấy bà trời ẩm ương thì lại thèm ăn chè, thèm quá trời quá đất, giờ phải chi có ngay một ly chè bà ba, có khoai sắn bột bán nước dừa đập thêm nước đá, hồi 15 tuổi ngày nào cũng ăn 2 ly, mà sao không mập được cũng hay thiệt :|

thèm tới mức bây giờ ngồi nghĩ hay là mình mở quán chè, sáng sáng dọn đồ nấu chè, trưa thì bày biện bán buôn, chiều đến ăn chè ế rồi đi ngủ. cuộc đời phải chăng cũng chỉ quanh đi quẩn lại có vậy, mà tui thì mệt mỏi rồi không mơ ước gì cao sang nữa :|

nhớ trời mưa, nhớ bạn, phải chỉ lúc này rủ bạn đi ăn chè :((

Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2010

sao mãi vẫn không mưa?

trời đất gì mà như thế này, mãi không rớt được một giọt nước nào, nhìn xuống mà coi, dân đen sắp chết khô cả rồi
việc thì làm mãi không xong
chuyện cần nói mãi vẫn chưa nói được
nhớ lại gần năm trước, phải xoá cái tin nhắn viết mấy năm cũng không xong, đằng nào thì cũng chẳng bao giờ xong, dẹp đi là xong liền, vậy đó :D
nhiều lúc nghĩ cũng chẳng biết xong hay không nhưng mà chần chừ thì chẳng có cửa nào mà biết được nên càng ngày càng sốt ruột, làm ăn cái quái gì cũng điên cả người :|
tự nhiên muốn cào cấu cắn xé một người này :|
nghe xong bản thân còn thấy ghê
thôi đi ngủ :((
đời lỡ buồn... vậy rồi