Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

buồn gì cho vui bây giờ?

Buồn ngủ đó :D. Những cơn buồn ngủ cứ kéo dài mãi như không có điểm dừng, khoa học nói rằng cơn buồn ngủ là sự nghỉ ngơi của các tế bào thần kinh vỏ não. Nói chính xác hơn, đó là quá trình ức chế tự vệ, không biết có phải cơ chế này ở mình nó bị kích thích đột biến hay không mà dạo này mình lúc nào cũng buồn ngủ. Bé gái có lần hỏi mỗi lần gặp chuyện không vui chị hai thường làm gì, mình nói tao đi ngủ á. Nên mình nghĩ dạo này mình phòng vệ hơi quá đáng đây, toàn ngủ suốt thôi.
Không định buồn đâu nhưng mà chẳng biết làm gì khi lúc nào cũng chỉ có một mình. Buồn ngủ thì ngủ thôi, ngủ dậy lại thấy vui à.
Chỉ là mắc phải căn bệnh phổ biến của dân đô thị đó là cô đơn. Cũng chẳng rõ là tại mình hay tại ai nhưng nó đã là như vậy rồi. Càng sống lâu lại càng ngần ngại. Hành trình của mỗi người sẽ luôn là một mình, đã xác định như vậy rồi nhưng tại sao vẫn không thôi đau thương.
Có những ngày đi không nghỉ chân, mệt mỏi nào cũng không xá gì, nếu có thể thu hết những điều mình muốn vào trong tầm mắt, nắm đầy tay những gì mình thích, rồi thì sao? Kết quả vẫn thấy thật ê chề. Chắc mình có bệnh thiệt :)).
Năm nay là một năm thất thu đối với bản thân nè. Tự thấy là mình đã già đi nhiều nhưng cái kho tích luỹ vẫn còn vơi lắm :D. Nên đã quyết định rồi, mình sẽ phải ra đi nhiều hơn, những ngại ngần sẽ phải được dẹp bớt. Nếu đời lỡ có buồn thì mình cũng sẽ không sợ nữa.

Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2009

viết vội lúc nửa đêm

Mấy ngày nay, trời tự nhiên trở lạnh, Sài Gòn đầy gió, người ngợm lơ lửng như thể đi lạc vào một nơi nào đó xa lạ... gió thổi lồng lộng, trời thì cứ lạnh dần.
Nghỉ làm mấy bữa mà tâm trạng u uất hẳn, ngồi nhà thấy nhiều lúc thật là vô dụng. Rồi mấy bữa nay cố ra ngoài nhiều chút, đi lang thang suy tính coi sẽ làm gì? Thật sự thì không phải là không biết làm gì, nhưng có cái gì đó cứ làm mình chần chừ hoài, do dự, không nhanh nhẹn lên được. Thấy mắc cười, cũng có ngày tinh thần lên như diều no gió, có ngày thì như diều đứt dây. Thấy chao đảo. Ngồi một chỗ nhiều quá làm đầu óc mụ mị không muốn suy tính gì nữa, tới đâu hay tới đó.
Bữa trước quay lại blog mới thấy bỏ đi thật là tiếc, nghĩ thế nào mà bây giờ đã lại ngồi ở đây rồi, lại viết lăng nhăng. Ừ thì thôi viết ra cho nhẹ bớt, giữ mãi trong người thấy rất mệt.
Bữa ngồi nói chuyện bạn nói thèm một đứa con mà chưa có ý định lập gia đình, thấy bạn cũng nhiều tâm sự nhưng mình thì nói thật là không thể tiếp nhận thêm tâm sự của ai nữa :-s. Nhiều khi không biết nói gì, im lặng thì cũng dở mà nói bậy thì càng dở hơn. Mình mong bạn sớm tìm được người vừa ý, tạo lập mái ấm gia đình, sớm có được con cái như mơ ước. Chuyện bình thường mà nhiều lúc thấy xa xôi quá :D.
Dạo này chúng cưới hỏi liên tục làm một người già cỗi chai sạn như mình cũng cảm thấy sốt ruột. Mấy cái đám cũng làm mình tốn không ít mà đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, mừng cho mấy bạn không được nhiêu cũng thấy thương tụi nó :), ai biểu cưới sớm chi lúc mình còn bần hàn hehe. Vậy là thêm một mớ nữa theo tiếng gọi hôn nhân òi, yên ổn được cũng mừng. Đi đám chỉ sợ nhất bị hỏi bao giờ tới lượt mình. Chả biết nói sao nên toàn cười trừ, riết rồi như khỉ, ai đụng tới cũng nhe răng nham nhở :D.
Tuần sau chắc sẽ phải tính toán lại đường đi nước bước chứ thiệt ra là bắt đầu chán cảnh ăn không ngồi rồi, nghèo đói đổ lên đầu tới nơi, phải chi có ai nuôi, ở nhà nấu cơm thôi, được không?
Ngày mới đã sang lại đọc được một câu thế này
"Buổi ngây thơ, tình trong như cánh chuồn chuồn…"
Tự nhiên muốn đuổi theo chuồn chuồn trên bãi cỏ gần nhà mãi như cái lúc mình lên 7...

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

nếu không muốn đi hết con đường...

Nếu không muốn đi hết con đường...
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
làm ơn đi mà!

Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ?
cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
hãy thử cắn chặt môi...

Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
đi khỏi cuộc đời của mình...

Nếu không muốn đi hết con đường...
thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng
như một hạt mưa giữa trời nắng gắt...)
làm ơn đi mà!...

Làm ơn đi...
vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
chờ tìm thấy một người trong đời thật
vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
nghiệt ngã đến tận cùng...

Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương
cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng...
sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

Làm ơn đi mà...
vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!

-Nguyễn Phong Việt-

Thứ Năm, 24 tháng 9, 2009

trà gừng

Bột gừng hoặc gừng già thái sợi/băm nhuyễn, đem đun trong nước sôi với đường cát. Nếu thích mùi trà thì có thể thêm vào đó lá trà tươi, ngoài ra có thể sao gừng sợi cho khô nhìn cho giống trà. Muốn vị ngọt đậm khi nấu có thể dùng đường nâu hoặc khi uống thêm vào một muỗng mật ong.

Mùa đông ở xa nhà, các bạn nên thử nhé. Lúc đau ốm uống cũng rất tốt. :)

Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2009

căn phòng trống

"Có khi đêm dài, giật mình vì nghe tiếng ai, lòng buồn vì những giấc mơ, một ngày qua thêm tiếc nhớ". Dạo này đêm của mình không dài, không giật mình, hôm qua có buồn lòng vì một giấc mơ, nhưng mình không thấy tiếc nhớ những ngày qua.

Nhớ bữa nào mới chat chit với N nói là mình thích tháng 9 nhứt trong cả năm vì thấy chỉ có tháng này là ra con người, còn mấy tháng khác thì là con heo. Giờ mới thấy tháng 9 năm nay dài đằng đẵng, mà chưa thấy gì hấp dẫn hết. Bệnh tật, tai nạn kéo dầm dề đến tận lúc này làm mình thấy ngập ngụa quá rồi. Nguyên năm là con heo luôn rồi. Bao nhiêu ngày trôi qua mà chuyện đâu thì vẫn còn đó, mình thì không còn muốn tới đâu hay tới đó nữa. Hôm nay trời mưa tầm tã. Sáng ra đi xung điện bàn chân xong thì vào công ty. Lại quên uống thuốc. Thấy trống hoác cả người. Không phải vì quên uống thuốc đâu nha. Mình nghĩ là mình đang quên một điều gì đó rất quan trọng, mà giờ này thì không còn nhớ ra được mình quên cái gì :((

Mỗi lần đụng vô viết là mình lại than thở suốt làm chỗ nào cũng nẫu cả ra. Nên mình đã nghĩ là không nên viết lách nhảm nhí gì nữa. Mình ước chi được như ngày trước, chỉ viết những cái thật hài hước, mà vừa gõ xong dòng này thì mình nói liền trong đầu là ước gì không ước, đừng ước mình y như hồi trước...

Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2009

put your records on



Three little birds, sat on my window.
And they told me I don't need to worry.
Summer came like cinnamon
So sweet,
Little girls double-dutch on the concrete.

Maybe sometimes, we've got it wrong, but it's alright
The more things seem to change, the more they stay the same
Oh, don't you hesitate.

Girl, put your records on, tell me your favourite song
You go ahead, let your hair down
Sapphire and faded jeans, I hope you get your dreams,
Just go ahead, let your hair down.

You're gonna find yourself somewhere, somehow.

Blue as the sky, sunburnt and lonely,
Sipping tea in the bar by the roadside,
(just relax, just relax)
Don't you let those other boys fool you,
Got to love that afro hair do.

Maybe sometimes, we feel afraid, but it's alright
The more you stay the same, the more they seem to change.
Don't you think it's strange?

Girl, put your records on, tell me your favourite song
You go ahead, let your hair down
Sapphire and faded jeans, I hope you get your dreams,
Just go ahead, let your hair down.

You're gonna find yourself somewhere, somehow.

'Twas more than I could take, pity for pity's sake
Some nights kept me awake, I thought that I was stronger
When you gonna realise, that you don't even have to try any longer?
Do what you want to.

Girl, put your records on, tell me your favourite song
You go ahead, let your hair down
Sapphire and faded jeans, I hope you get your dreams,
Just go ahead, let your hair down.

Girl, put your records on, tell me your favourite song
You go ahead, let your hair down
Sapphire and faded jeans, I hope you get your dreams,
Just go ahead, let your hair down.

Oh, you're gonna find yourself somewhere, somehow

Thứ Ba, 25 tháng 8, 2009

All you need is love

Anh cứ hát mãi cái câu duy nhất của Beatles (duy nhất vì người ta chỉ cần biết câu ấy là đủ, chẳng cần gì thêm): All You Need Is Love. Suốt đời chúng ta đi tìm tình yêu, rồi buồn, không phải là không có gì để yêu, mà vì yêu quá nhiều người, nhiều thứ, nhiều nơi chốn, nhiều khoảnh khắc, nhiều câu chuyện. Yêu nhiều nhưng sao cái cảm giác thiếu nhau vẫn vương vất mãi. Chúng ta mong ước hội ngộ, tưởng tượng được ngồi với nhau một buổi thì sẽ thôi cô độc. Nhưng khi gặp nhau, mọi người nói rất nhiều, và chẳng nói được với nhau gì mấy. Cảm giác khát khao vẫn luôn quanh đây. Khi ra về, điều còn lại là một lỗ trống, một chút băng không chịu tan nơi vách của trái tim. Chúng ta yên lặng khi ngồi trước mặt nhau, và yên lặng khi trở về với căn phòng của riêng mình. Tôi lên mạng, viết một câu nhỏ nhoi gửi đi vào cyberspace: “Hôm nay buồn quá”, rồi cảm thấy nói câu đó không với ai cả dễ hơn nói với người mình yêu nhất. Với những người mình yêu, chỉ có sự yên lặng.

Nỗi cô đơn lâu ngày thành bạn thân, đằm thắm đến nỗi kỷ niệm tôi yêu mến nhất trong một năm nay không phải là những ngày hay đêm vui chơi với các tình yêu, mà là một đêm ngồi chèo queo trên một chuyến xe đò vắng hiu từ miền Trung với một cái iPod bị hết pin (vì iPod luôn luôn bị hết pin khi mình cần nó nhất). Tôi nhìn ra cửa sổ, những vách núi mờ tối, bóng những cây rừng đến gần rồi đi xa, dường như bất động, dường như mênh mang như chưa bao giờ gắn bó với mặt đất, và tôi nghĩ, tất cả những chuyến đi của tôi từ nay về sau sẽ luôn luôn cô đơn, buồn bã và bất định như thế này, và tim tôi chợt buốt lại như chưa bao giờ nó buốt như thế.

Và tôi lại đi tìm tình yêu, bởi vì all you need is love, tôi cần, không biết bao nhiêu thì đủ, trong khi tôi đã trót yêu quá nhiều thứ, đến nỗi tình yêu đã tràn ra khỏi lồng ngực, chảy lan đi mọi phía. Ôi những tình yêu không có hội ngộ, không có lời lẽ nào, không có con nhện nào giăng tơ nhốt những trái tim lại thôi đừng đi xa nữa. Không ai nói với ai: Hãy ở lại đây đêm nay, ít nhất là đêm nay.

(Đoàn Minh Phượng)

Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2009

chiên trứng

Hôm nay, khi đang ngồi cặm cụi trên laptop để vẽ nốt mấy cái biểu đồ. Cô gái nghe được văng vẳng bên ngoài, tiếng một thằng bé trai nói với ba nó: Trông ba như cái bao cát vậy, ba có ổn không? Con sẽ chiên trứng cho ba nhé *hãnh diện*.

Cô ấy thấy cồn cào. Cô đã ước gì cũng có thể nghe được con trai mình nói là nó sẽ chiên trứng cho mình.

Ngày hôm qua sau khi bật khóc vì một chuyện vớ vẩn. Cô ấy nhận ra được một sự việc. Các bạn phải nghe cho kỹ vì cô ấy sẽ chỉ nói một lần này thôi. Cô ấy nhận ra mình đã thực sự là một gái già tuyệt vọng *vật vã*.

Tất nhiên là dù sự thật có phũ phàng như vậy thì từ giờ cho đến khi kiếm được người hãnh diện chiên trứng cho cô ấy thì nàng vẫn có thể tự chiên trứng cho mình và cho những ai có thể ăn trứng chiên thay thế nhiều món khác *một giọt mồ hôi to tướng*.

Vậy nha!!!

Thứ Năm, 30 tháng 7, 2009

phải làm sao đây

*thở rất dài*

*ngóc đầu lên, gục đầu xuống*

*bứt bứt tóc*

đừng để nỗi đao thim dài, mình chỉ muốn vậy thôi, mà sao nhìu ngừi hông chấp nhận giùm.
phải làm sao thì mới được đây...
mấy năm rồi, giờ ngồi nhìn lại thấy cái mất lớn nhất chính là thời gian.
mình tự có ý nghĩ như vầy, trong người có một cái hố đen, bao nhiêu cảm xúc của mình đều bị hút chặt vô đó, không bao giờ ra lại được nữa, nó sẽ làm điều đó mỗi ngày cho đến khi cả người mình chỉ còn lại cái hố đen đó, rồi *bụp* biến mất tiu :(, mình bây giờ đến buồn cũng không nổi. chẳng muốn làm gì cả :-s

*rút phích*

*ngã*

*ngáy vang nhà*

Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2009

*ôm*



'Cause it's a bittersweet symphony, this life
Trying to make ends meet
You're a slave to money then you die
I'll take you down the only road I've ever been down
You know the one that takes you to the places
where all the veins meet yeah

No change, I can't change
I can't change, I can't change
But I'm here in my mind
I am here in my mind
But I'm a million different people
from one day to the next
I can't change my mind
No, no, no, no, no, no, no,no,no,no,no,no

Well I never pray
But tonight I'm on my knees yeah
I need to hear some sounds that recognize the pain in me, yeah
I let the melody shine, let it cleanse my mind, I feel free now
But the airways are clean and there's nobody singing to me now

No change, I can't change
I can't change, I can't change
But I'm here in my mind
I am here in my mind
And I'm a million different people
from one day to the next
I can't change my mind
No, no, no, no, no, no, no
I can't change
I can't change it

'Cause it's a bittersweet symphony, this life
Trying to make ends meet
Trying to find some money then you die
I'll take you down the only road I've ever been down
You know the one that takes you to the places
where all the veins meet yeah

You know I can't change, I can't change
I can't change, I can't change
But I'm here in my mind
I am here in my mind
And I'm a million different people
from one day to the next
I can't change my mind
No, no, no, no, no

I can't change my mind
no, no, no, no, no,
I can't change
Can't change my body,
no, no, no

I'll take you down the only road I've ever been down
I'll take you down the only road I've ever been down
Been down
Ever been down
Ever been down
Ever been down
Ever been down
That you've ever been down
That you've ever been down

* link nhạc và lyric đều chép lại của mike kobayashi, tks vì đã share với cả mọi người

Thứ Hai, 6 tháng 7, 2009

dọn nhà... tiếp

Lại dọn nhà thì đúng hơn, vì 3 tháng trước đóng hộp đồ đạc, chất cao một đống giữa nhà xong thì không được xây, đành nuốt hận chờ giấy phép của chúng nó đến tận tuần rồi. Nếu mà xây thì bây giờ chả xong rồi, dọn vô thôi chứ đâu mà giờ mới lục đục dọn ra. Cuối cùng thì sao, thì vẫn không có được giấy nhưng xây thì cứ xây coi làm gì được nhau. Mệt. Hôm qua là Chủ Nhật đã chính thức dọn ra rồi. Nguyên ngày mưa gió lả tả, cả nhà làm lụng tới tối, ai cũng nhức mỏi.
Đi đi về về, khiêng khiêng dọn dọn, tối qua đã nằm ngủ bên nhà mướn tạm. Nằm mơ đủ thứ.
Tối đi qua nhà thấy đám dừa kiểng ướt đẫm, có lẽ là lần cuối được mát mẻ hứng nước mưa, mình tiếc tụi nó chảy nước mắt thôi. Suy nghĩ đi coi có cách gì hông :((.
Nhắc chuyện nằm mơ mới nói, sao đêm qua lại mơ thấy người ta. Thiệt tình! Mơ đang hay thì tỉnh giấc, cố vỗ giấc lại lẹ lẹ để coi có vớt vát được chút kết thúc nào hông thì nó không chịu ngủ :|. Nhức mình quá! Sáng dậy vẫn còn lơ mơ về mộng đẹp đó mãi.
Dọn nhà lần nào cũng nằm mơ, chắc tại bấn quá. Thôi thì ráng chịu cực mấy tháng nữa, cả nhà mình có nhà mới nữa òi.
Sao bữa giờ nhắn tin con heocon mà không thấy nó đâu. Nó đi đâu rồi?
Dạo này lúc nào cũng thấy sốt ruột, một chút kiên nhẫn cũng không có. Chỉ có im lặng. Mà im lặng thì làm được gì.
Dọn nhà tiếp thôi.

Thứ Ba, 30 tháng 6, 2009

bố đã từng yêu


mình chưa đọc hết đâu
hôm nay mới chỉ đến trang 47, mình chẳng thể đọc nhanh được dù nó thật là rõ ràng và cũng lôi cuốn nữa

Tôi thèm một điếu thuốc. Thật ngu ngốc, tôi đã bỏ thuốc từ nhiều năm rồi. Vâng, nhưng thế đấy, cuộc sống là vậy... Bạn chứng tỏ mình có một ý chí quyết tâm tuyệt vời và vào một sáng mùa đông, bạn quyết định đi bộ bốn cây số trong giá rét để mua một gói thuốc lá, hay là, bạn yêu một người đàn ông, cùng anh ta sinh ra hai đứa con và một sáng mùa đông, bạn được biết rằng anh ta ra đi bởi vì anh ta yêu một người con gái khác. Lại phải nói thêm rằng anh ta bối rối, rằng anh ta đã nhầm.

Như kiểu nói trên điện thoại "Tha lỗi cho anh, đó là một sai lầm"
Nhưng không sao, anh đừng bận tâm...

đọc đến đây mình chỉ muốn khóc. nó làm mình tắc nghẹn dù mình không hẳn đã từng trải qua những chuyện như vậy. nhưng người ta ai lại mong là mình chưa từng yêu nhiều như thế. mình tin rằng ai đọc qua cũng sẽ nói uhm mình đã từng như vậy đấy. câu chuyện thật sự làm tan vỡ tim mình. mình thấy mệt quá nên sẽ đọc tiếp vào ngày mai.

Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2009

và cơn mưa tới

Sau gần một tuần khô queo, thời tiết nóng kinh người, thì hôm nay những cơn gió đã lại về đem theo cả những trận mưa. Nãy đi chơi về uớt chèm nhẹp! Mình mong tiết trời sẽ mát mẻ hơn, người ta sẽ dễ chịu, vui vẻ hơn. Giờ này đáng lẽ phải đang ở Cần Thơ, nhắc tới đó và nghĩ đến mọi người đang ở đó, thấy có lỗi vì thất hẹn hoài, mình lại muốn chửi thề.

Chắc vì dạo này nóng trời nên con người cũng trở nên nóng nảy, bằng chứng là sáng nay bảnh mắt ra đã thấy uýnh lộn. Bình thường mình không chú ý mấy chiện đánh nhau, và cũng vì vợ chồng nhà bên cạnh họ đánh nhau hoài thôi. Nhưng sáng nay, những tiếng động đáng buồn đó đã chuyển từ nhà bên cạnh sang nhà đối diện, và mình tự hỏi làm sao mà chuyện đánh nhau giữa các cặp vợ chồng lại trở nên phổ biến như vậy. Họ chẳng phải đã từng yêu nhau, rồi kết hôn, rồi kết thúc như vậy sao? Có lẽ yêu nhau lắm cắn nhau đau, trời nóng quá mà. Mình chỉ thấy tội nghiệp những đứa trẻ, chúng xứng đáng hơn nhiều với bao điều đẹp đẽ khác thay vì nhìn cảnh bố mẹ chúng đánh nhau. Chắc là một phen lao đao, hốt hoảng, mình hiểu cảm giác đó thế nào. Người lớn thật là ích kỷ.

Sau đợt thăm viếng bệnh viện theo chu kỳ hàng năm vừa rồi, bố già về nhà và thông báo bệnh viện ăm ắp người ra vô vì những căn bệnh do thời tiết quá nóng. Mình cũng cảm thấy muốn bệnh rồi đây. Nguyên tuần rồi chắc ngủ được chừng 20 tiếng, thấy hoa cả mắt, mà có làm được chuyện gì to lớn, quanh quẩn cũng chỉ vì ba cái chuyện tào lao bí đao. Nhà cửa chưa tới đâu hết, mà mình lại sắp thất nghiệp, mình chỉ lo hai bạn già kia buồn nhiều thôi chứ mình nào giờ là đứa vô tâm, tới đâu hay tới đó ặc. Giờ mình chỉ muốn ngủ một lèo cho hết cái cuối tuần.

Trưa đang nằm chắc cũng lên tới trển được một lúc thì bạn heocon gọi điện kêu đi coi State of Play. Vậy là mắt nhắm mắt mở thay đồ đi cho kịp vụ. Tới nơi thì thấy con nhỏ đang dùng bữa trưa lúc 3h30, nó nói sau khi sản xuất 4 cái plan như gà đẻ trứng thì đến giờ mới được ăn *mặt ngu*, cuộc đời này rồi sẽ đi về đâu đây! Giá vé coi phim ngày càng cắt cổ, may mà phim coi cũng được quá dù mình vẫn không thể thích nổi anh Ben, chắc tại mình lỡ yêu bạn thân của ảnh (là anh Matt đó :-*). Coi phim này xong mình nghĩ người ta nên thành thật với nhau ngay khi có thể, bởi vì nói ra sự thật cũng là vấn đề thời gian. Tự nói xong tự ói quá trời :-s.

Chiều về hai đứa thấy rất vui, có lẽ vì được nhìn hoàng hôn chứ bình thường giờ này còn cắm mặt ở văn phòng. Bạn chạy qua Cung Văn Hoá để học lớp Street dance, còn mình thẳng tiến nhà sách, hôm nay ra cuốn Socrates in Love mà. Vô trong tính chỉ mua một cuốn đó thôi rồi về vì hết cả tiền rồi :((. Đi vòng vòng không thấy, hỏi ra mới biết là cả tuần nữa sách mới về đến, trời nóng nên mua 4 cuốn khác, trong đó có một cuốn của Murakami nữa dù sách của ổng ở nhà đọc còn chưa hết :((, rốt cuộc mất thêm trăm mấy, mình không tiếc vì đã mua sách, chỉ là mình đang hết tiền. Không biết tiêu xài kiểu gì mà tháng này mình thâm hụt nặng nề, tuần rồi mình chỉ còn rút được đúng 100k. Cứ la làng hông có ai rủ rê du hí chứ thiệt tình mình không có cắc nào. Tiền bạc mất giá quá, tiêu tiền như nước vậy. Sao lúc nào nghèo đói cũng nhè mặt mình mà đâm vô. Khốn nạn!

Đi ra cửa thì mình gặp pé Bảo, lâu rồi không gặp bạn nào trong Minh giáo, đứng tám một hồi thì mình về trước. Giờ thì mình ngồi nhìn mưa thôi chứ biết làm gì, mình thích những cơn mưa ở chỗ nó rửa trôi bụi bặm và cho người ta dừng lại một chút để nhìn xung quanh. Giờ ngồi gõ cái này thì lại thấy buồn ngủ nữa.

“Có đôi lúc, vào một buổi sáng, ta bỗng vô tình tìm thấy thứ mà mình đã đánh mất từ rất lâu ở đúng chỗ trước kia. Trông nó thậm chí còn mới hơn cả trước khi bị đánh mất. Tựa như có một người không quen biết cẩn thận cất giữ nó giùm ta. Liệu có khi nào linh hồn của Aki sẽ quay trở về đây tựa như cách ấy không?”
Tuần sau mình lại đi mua sách

Thứ Năm, 18 tháng 6, 2009

i wish you love




Artist: Rachael Yamagata


I wish you bluebirds in the spring
To give your heart a song to sing
And then a kiss, but more than this
I wish you love

And in July a lemonade
To cool you in some leafy glade
I wish you health
But more than wealth
I wish you love

My breaking heart and I agree
That you and I could never be
So with my best
My very best
I set you free

I wish you shelter from the storm
A cozy fire to keep you warm
But most of all when snowflakes fall
I wish you love

But most of all when snowflakes fall
I wish you love
I wish you love
I wish you love, love, love, love, love
I wish you love

trễ thêm lần nữa

Cái tựa đề là được truyền cảm hứng từ bài hát "khóc thêm lần nữa" đó ạ. Hum nay, thêm một vụ án có nguy cơ "vỡ đê tràn bờ", và lại ca bài trễ thêm lần nữa. Ngày gì mà dài thuông thuổng. Nó lê thê tới mức tui có cảm tưởng hết ngày hôm nay thì cũng hết đời tui luôn. Mà tại ai? Tại anh, tại ả, tại cả đôi bên ó ò. Chuyện đâu còn có đó, tới đâu hay tới đó, nói nhiều tới mức lậm luôn. Đáng trết quá!
Mà ghê nhất là thấy hết biết sợ, thường thì tui còn chút cảm giác về chuyện gì đó thì mới mong là còn có cơ hội nha, lần này là cóc cần luôn. Càng ngày càng khốn khổ roài, gái ơi!
"Ngày không anh, ngày em nhớ anh. Nhìn đâu cũng ra đôi mắt anh." Sao ai viết câu này hay ghê đó, chứ tui thì thua roài. Tui thì đi hoài, lang thang từ chỗ này qua chỗ nọ mà một hình dáng giống như của người ta tui cũng không thấy. Có bạn trong fic site kia noái có "yêu đơn phương" ai thì cũng phải la lên cho người ta biết, bạn nói bạn ghét nhất là mấy người fav trong câm nín, còn tui thì chỉ biết câm nín nghe tiếng ai khóc dù làm vậy thấy người ngứa ngáy lắm á *bứt bứt tóc*. Dù sao tui vẫn mong mọi chuyện dù là tui đã làm gì không tốt cũng sẽ không bao giờ là quá trễ *too late to apologize*. Tui hứa, tui sẽ ngoan, không như vậy nữa. Hứa lèo đó :-p
Sao thấy giống sám hối trước giờ hành quyết quá vầy nè :D

Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2009

bao nhiêu xa? gần bao nhiêu?

Sài Gòn 7h tối.
Stockholm 2h chiều.
Khoảng cách về thời gian là 5 giờ đồng hồ, theo giờ mùa hè đó. Lúc nãy chạy ngoài đường tự nhiên cái đầu có một théc méc là khoảng cách địa lý thực sự là bao nhiêu km? Tất nhiên sau khi nghĩ ngợi thì phải chạy về mở máy lên google chứ sao, tiếc thay kém tắm thế nào mà không ra được con số cụ thể. Chỉ có thể nói khoảng cách đó thực sự là vạn dặm.
Sài Gòn dạo này nắng sớm mưa trưa, 7h sáng mà nắng chang chang như 11h trưa, dù đang nắng thì vẫn ngay tức thì có thể chuyển mưa, sấm chớp giật giũ đùng đoàng ngay giữa trưa, lòng người cũng quặn lên quặn xuống theo luôn. Đôi lúc vào những khi như thế có tự hỏi là thời tiết ở Stockholm như thế nào (chuyện bình thường mà! :D).
Vì lúc đứa này thức thì đứa kia ngủ, hoặc đứa này đi ngủ đêm thì đứa kia đi ngủ chiều muộn, tréo ngoe thế đó nên nó cũng lại tạo ra một số câu hỏi như là trong khi đứa này ngủ thì đứa kia đang làm gì? Không biết là may hay rủi, mấy chuyện éo le đó lại tạo ra được những kỉ niệm thú dị. Dí dụ như là chúc ngủ ngon khi đang ăn hoặc chúc ngon miệng khi đang ngủ, giữa 2 đầu cầu =)).
Mở máy, vào mạng, có lúc cảm thấy rất cô đơn. Trôi nổi. Ngập ngừng. Cảm giác đó quen thuộc đến nỗi nó chẳng gây ra được chấn động lâu, và hầu như không kèm theo dư chấn nào? Không cần phải bày tỏ! Rốt cuộc thì bao nhiêu xa?
Lang thang một mình, đã xác định phải hụt hẫng mà nhỉ! Đôi khi ghé qua nhà đọc được cái này cái kia, thấy nó rất gần gũi, đáng yêu. Có một câu thực lòng muốn nói đó là chưa bao giờ có cảm giác ở rất xa cả, dù là mấy tiếng đồng hồ hay vạn dặm đường đi. Bao nhiêu xa, bấy nhiêu gần, có thể nào được như thế không? Thật ra là không cần được như thế. Chỉ cần mỗi ngày lang thang có thể thấy bên đây, bên kia vẫn sinh sống, làm ăn bình thường thì cũng tốt lắm rồi.

Thứ Hai, 8 tháng 6, 2009

câu chuyện tình yêu

Title để câu khách rẻ tiền thôi à, muốn nói là chuyện này đây. Ghi lại nè, hôm nay tôi đã nghĩ thông rồi, cái gì là quan trọng với mình, những chuyện khác coi như đã xong, không nghĩ ngợi lại nữa. Tôi sẽ sống thật vui vẻ. Từ bây giờ tôi sẽ chỉ phấn đấu vì ước mơ nhỏ nhoi đó thôi. Không cần biết phải mất bao lâu nhưng tôi nhất định sẽ làm được. Yeah, tôi tin tưởng như vậy đó. Dù tôi nghĩ chả còn chút hy vọng nào để có thể dừng chuyện đó lại haha. Tôi vui lắm vì cái tự do mà tôi muốn sắp gần kề rồi đó. Tôi mong vậy thôi.

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2009

chiều hôm thức dậy

Ngủ dậy muộn, lúc mở mắt ra thì chiều đã sụp xuống, bóng tối đã vây quanh, mở mắt, thẫn thờ, thời gian đã qua rồi. Một nỗi đau đớn không rõ nguyên cớ tìm đến làm mình thấy lòng tan nát. Rửa mặt và tự nhủ là mình không sao cả, có chút dối trá. Nhưng quả thật mình đâu có làm sao, vẫn sống nhe răng đây. Kỳ lạ là dạo này đầu và tim mình đầy vấn đề. Vấn đề lớn nhất là mình cam chịu, mệt mỏi muốn gục luôn... Mình thấy là không được ngủ nghê kiểu này nữa, dưng mà mình đã lại thấy nhớ cái mùi dịu mát của căn phòng lúc vừa tỉnh thức. Thật hết thuốc.

Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2009

tự do

Losing all hope is freedom.

Mất đi mọi hy vọng, đó chính là tự do.

Fight Club - Chuck Palahniuk

tin vào niềm tuyệt vọng

Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: "Cái ta đáng ghét". Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.

Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.

Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ yên trong những ngăn kéo của quên lãng.

Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.

Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.

Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.

Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loại. Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy trắng tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.

Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.

Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khước tước hiệu đó.

Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.

Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân...

Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.

Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.

Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.

Trịnh Công Sơn
Saigon, tháng 11.1992

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2009

không ngủ

vì không ngủ được. bao lâu rồi nhỉ? hình như chỉ mới hôm qua thôi, mỗi lần nằm xuống là lại thấy sợ, không biết trong lúc ngủ có bỏ lỡ điều gì không, rõ là điên.
vì không chịu ngủ, vì còn nhiều chuyện cần làm uh? sao lúc làm thì lại la cà, sao lúc nghỉ thì lại lo lắng, rõ dở hơi.
chỉ vì không có chút tự tin nào... để đối diện với tất cả những ngày mai.

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2009

có lẽ yêu

mới coi lại phim này nữa :)
cảm động có cảm động hic, nhưng đuối quá
vì cộng cả mấy chuyện gần đây nữa thì càng hoang mang tợn :-s
ủa, vậy rốt cuộc là yêu hay là không yêu???????
hông lẽ...
"Biết thế cứ túm lấy nó hun mẹ một miếng cho rồi!"

bốp bốp, xuống dùm tui cái cô kia, tui mệt quá rồi nha

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2009

không đếm tháng đếm ngày

photo by ngaymua

Mình sẽ nhìn thấy, khi mà tất cả những năm tháng này qua đi, bản thân mỗi ngày thêm trưởng thành hơn, những cái cây mà mình trồng sẽ cho hoa thơm trái ngọt. Mình không mong thời gian quay trở lại, vì với mình đi qua một lần là đủ rồi. Hãy để những nuối tiếc nếu có giữ cho mình tiếp tục chứ không phải là dừng lại.

Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2009

vẫn đẹp trai sau bấy nhiêu năm :-p

james dean

james dean

james dean

Lâu rồi mấy tấm hình N gửi cho coi, đang rảnh nên lại lôi ra coi, hông dám nhìn lâu, như thể nó quá đẹp để là sự thật. Người ta nói qua đời vào năm 24 tuổi, James Dean giữ mãi hình ảnh tuổi thanh xuân, mãi là thần tượng trong trái tim bao người, nói vậy thấy độc ác sao đó. Lại ngồi nhớ mấy cô bạn thời cấp 3, những người cũng thích JD hihi. Người chụp đã giỏi mà người được chụp đúng là rất đẹp, vẫn đẹp như vậy sau bao nhiêu năm nữa, chắc là đẹp mãi!

Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2009

bỏ mặc...

Em đi bỏ mặc con đường


Bỏ mặc căn nhà, bỏ mặc tôi!
Bỏ mặc nơi đây, bỏ mặc người
Bỏ trăm năm sau, ngàn năm nữa
Bỏ mặc tôi là, tôi là ai?!

Em đi bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại, vô thường nhớ em
Ra đi, em đi bỏ lại dặm trường
Ngàn dâu cô quạnh, muôn trùng nhớ thêm

Bỏ mặc đêm dài, bỏ mặc tôi!
Bỏ mặc gian nan, bỏ mặc người
Bỏ xa xôi yêu và gần gũi
Bỏ mặc tôi buồn giữa cuộc vui!

Bỏ mặc mưa về, bỏ chiều phai
Bỏ mặc hư vô, bỏ ngậm ngùi
Bỏ đêm chưa qua, ngày chưa tới
Bỏ mặc tay buồn không bàn tay

Bỏ mặc vui buồn, bỏ mặc ai?!
Bỏ mặc chân không, bỏ mặc người
Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé
Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi!!

(Trịnh Công Sơn)

Thiệt tình, càng ngày càng nặng, sến súa hết chỗ nói, đọc bài này nè, lời như thơ, sao Trịnh Công Sơn viết hay ơi là hay vậy, đọc thôi mà thấy thương chảy nước mắt. Sợ bị bỏ mặc như vậy "bỏ mặc tay buồn không bàn tay, bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi" :((. Gạt nước mắt rồi, đừng ai bỏ mặc ai như vậy nha mấy người..., cũng đừng bỏ mặc bản thân mình.

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2009

norway no mori - cast updates

Mấy bữa nay lên cơn nên đang đọc lại Rừng Na-Uy lần thứ 2, phải nói là cũng gom can đảm để đọc lại một lần vì cuốn này là một trong những cuốn chỉ muốn đọc một lần thôi hehe. Vì đang đọc nên có lục lọi một số thứ, vừa hay nó lòi ra cái này, bảng phân vai của Rừng Na-Uy...
Phải nói từ lúc nghe là sẽ có phim Rừng Na-Uy là đã sướng âm ỉ, bởi vì thứ nhất không muốn đọc lại sách, nên coi phim là hay nhất; thứ nhì là vì đạo diễn của phim là Trần Anh Hùng, ông này làm phim rất là buồn và rất là đẹp, ờ y như Rừng Na-Uy; cuối cùng là vì tui muốn coi phim haha. Nên rất là mong chờ ngày công chiếu, nhưng mà trước khi có phim coi thì coi dàn diễn viên.
Toru Watanabe sẽ do Kenichi Matsuyama đóng, đọc cái tên thì không quen nhưng nhìn cái mặt muốn xỉu luôn, vì anh này chính là L (tiếng việt đọc là eo lờ) trong Death Note, rất thích L của Death Note, vô cùng ấn tượng, vai diễn hay và ám ảnh (mà nhân tiện nghe nói Hollywood đang làm lại Death Note, nghe là thấy đau tim nữa vì rất sợ có thêm một cái "Bảy viên ngọc rồng" Mỹ lai Tào lao :((, làm ơn làm ăn cho đàng hoàng dùm). Thích quá, thích quá hehe, và Trần Anh Hùng đã chọn anh này để thể hiện vai anh chàng "gây xôn xao dư luận" Toru, tui đồng ý =)). Và nàng thơ của anh chàng cũng ở luôn đây, Naoko sẽ do Rinko Kikuchi (cô này là cô gái Nhật trong Babel, cái phim này coi xong ê cái đầu).

kenichi-matsuyama-rinko-kikuchi

Nhìn cái hình này thấy như có một lớp "khói sương mờ nhân ảnh" phủ chụp lên 2 người họ, thấy thiệt là hợp, còn hợp thiệt không thì chờ Trần Anh Hùng thôi à :)) (diễn viên mà đóng dở là tại đạo diễn nha haha)

Còn đây là "vị cứu tinh" (post này dành cho Nhi hen)
Midori của Rừng Na-Uy đây, do Kiko Mizuhara đảm nhận, nàng chỉ mới 18 tuổi và nàng rất là đẹp :)) (chậc chết mất thôi)

Kiko Mizuhara

Dàn nhân vật phụ thì cũng hông rành chỉ biết được rao là rất tài năng và nổi tiếng. Chờ mong mỏi mòn =P~

Thứ Tư, 13 tháng 5, 2009

thông báo về việc nghỉ hè (1)

Sếp (kêu qua nói chuyện): dạo này công việc sao em?
Tui: dạ cũng bình thường?!!!
Sếp (giọng giả lả): em có yêu cầu gì hông?
Tui: dạ em muốn nghỉ hè =)) =)) =))

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2009

một lời cầu chúc

Gần nửa đêm, "người yêu cũ" nhắn tin nói em bé chào đời lúc 18h30. Thật sự là tin nhắn đó làm mình chấn động một lúc lâu, mình nghĩ là sẽ sớm thôi nhưng không tin là lại sớm đến một tháng. Vậy là mọi người sẽ được gặp nhau sớm một tháng, con ra hơi sớm quá bé Khang à. Nhưng nói sao ta, mọi người rất hạnh phúc nhìn thấy con bất cứ lúc nào, sẽ luôn là như vậy suốt cuộc đời của con. Cầu chúc cho con luôn được mạnh khoẻ như tên gọi mà bố mẹ con đã đặt cho con.

Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2009

chiều mưa ngày nào...

Viết xong cái tựa mà thấy sến chảy nước luôn hihi... mà thôi đằng nào chả mang tiếng sến rồi, người như thế nào thì chịu thế vậy.
Đang ngồi ở trong nhà nhìn ra thấy mưa to quá, mặt sân bóng bong nổi đầy, những vòng tròn nước cứ loang ra hết đợt này đến đợt khác. Nhìn mê mải một lúc như vậy mới tỉnh ra, thì ra là nãy giờ đang ngồi nhớ. Không gọi tên được là cái gì nhưng nó lẩn khuất ở đâu đó làm mình vấn vương hoài.
Miên man một lúc lại nhớ cái câu trong phim Forrest Gump "you've got to put the past behind you before you can move on". Quá khứ có quan trọng không? Nó chắc là quan trọng rồi. Ai mà không có quá khứ chứ, có mình của hôm qua mới có mình của hôm nay. Nhưng ngay giây phút mình ngồi nhìn cơn mưa này ngày mai nó sẽ trở thành quá khứ, mình không thể mãi cứ đắm chìm trong đó dù nó êm dịu quá. Nhưng quá khứ nhắc mình phải luôn trân trọng hiện tại, còn chuyện qua rồi hãy để cho nó qua... cũng như bao nhiêu chiều mưa của ngày nào.

Thứ Năm, 7 tháng 5, 2009

từ ngày mai sẽ

không được bỏ bữa nữa (nhất là bữa sáng)
phải thôi đi ngủ sau 1h sáng
thức dậy trước 7h sáng
tập thể dục nhiều hơn
không coi quá nhiều phim (đặc biệt phim Hàn Quốc)
đọc nhiều sách hơn thay vì đọc forum, blog và facebook
bắt đầu viết sổ chi tiêu

Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

turn me on

Không tin được là mới tháng trước thôi còn ngồi ở Phnom Penh nhớ Sài Gòn, mà hôm nay đang ngủ gật ở Sài Gòn giật mình tự nhiên nhớ những ngày nắng thênh thang ở Phnom Penh. Thiệt là khéo vì hông chừng vài bữa nữa lại bị đày qua bển haha. Nhớ lại một vài đêm phải ngủ một mình ở Phnom Penh trong phòng khách sạn máy tính luôn play bài này, không ngờ đó lại là những đêm ngắn nhất...

sáng sớm

mới sớm ra mà muốn rơi nước mắt, cái tật làm ăn không suy nghĩ, bây giờ ngồi hối hận thì đã muộn rồi. muốn xin lỗi ai đó mà không có ai...

mới trưa nay coi lại thấy vẫn còn nguyên thiệt là hên quá, thôi không buồn nữa, may mà không phải như vậy thiệt mùng húm luôn

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2009

chớp mắt

dạo này thời gian cứ vụt qua trước mắt...
mà một chút kỷ niệm cũng không có để kể lại

ngày mai lại là thứ hai nữa...
còn bao chuyện phải làm mà thấy chùn tay chân
sáng sớm leo xuống giường
đến tối lại leo lên giường

hai mươi mấy năm qua như chớp mắt...
chớp chừng hai ba cái nữa là không thấy gì nữa hết...

Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2009

ngày mai



Em sống với suy nghĩ về anh mỗi ngày.
Em đã ngủ trong sự nhớ thương anh.
Anh là điều đầu tiên em nghĩ đến khi tỉnh giấc
Đó là điều dễ dàng nhất với em.

Anh có ổn không?
Anh đang ở đâu?
Mỗi ngày em đều tự hỏi mình, anh đang thế nào!

Em yêu anh. Em yêu anh.
Dù cho em phải khóc thế này.
Em nhớ anh, em nhớ anh rất nhiều.
Em đang chờ đợi anh.

Ngày mai, ngày mai lại qua, và ngày tiếp theo lại đến.
Em chỉ mong chờ anh
Em chỉ sống để yêu mình anh.

Dịch lời bài hát: felixng@iuphimhan.com

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2009

chia tay

Không ngờ cũng có ngày ca bài "mưa phi trường", ngày nghỉ lễ mà trời mưa có dziên ghê, tức cành hông... Ta nói có đời thưở đâu mà đi tiễn người bắt người chờ mình hông?!!! Trước giờ toàn người ta tiễn mình, hôm nay mới tiễn người, thấy cảnh tiễn biệt thật là lạ, lúc đi cũng vui mà đi mất tiêu thấy cũng ngậm ngùi.
Tiễn người ngàn dặm cũng phải chia tay, phải nhủ lòng là nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại nhau! Vậy đó người đi thì đi rồi, người ở lại thì cũng nhiêu đó chuyện, nghĩ cũng tội lúc đi cũng chả nói năng được gì hết. Nhưng mà lần này nữa thôi, mai mốt về chúng ta nhất định cùng nhau xây dựng cơ đồ.

Thứ Năm, 23 tháng 4, 2009

lựa chọn

Tại sao cuộc sống này luôn đòi hỏi, bắt buộc người ta phải không ngừng lựa chọn.
Lựa chọn, lựa chọn?
Thấy sợ ghê vậy đó, mỗi lần phải đứng trước những lựa chọn quan trọng là người lại căng như dây đàn. Từ bữa tới giờ căng thẳng tới nỗi không nói chuyện được với ai. Cái cảm giác trĩu nặng, buồn bã cứ neo trong lồng ngực, nhiều lúc thấy ngộp thở.
Nhưng bạn nói với mình rằng luôn luôn có đủ lựa chọn, chỉ cần mình phải cố gắng thôi. Ngày mai sẽ lại đến, rồi mình phải lựa chọn hoặc dừng lại hoặc tiếp tục.
Mình đã có sẵn một chọn lựa rồi, nhưng liệu mình có hèn nhát không? Liệu có ai thông cảm cho mình không? Liệu mình có phải chịu trách nhiệm cho cả những thất vọng của những người đã kỳ vọng chút gì đó ở nơi mình!??? Mình đã là một đứa trẻ bất thường từ nhỏ, không hề cố ý nhưng mình không ngại nếu phải làm ai đó thất vọng.
Mình muốn nói chuyện với ai đó, nói thật nhiều, mình cần được khuyên nhủ, phải không ta? Thôi mình đi ngủ, chuyện đó để mai tính tiếp :(, mà sao trời nóng quá á, online hoài sao mà chợp mắt!

Thứ Tư, 22 tháng 4, 2009

10 promises to my dog

Here is my "hello"

chú thích ảnh: đây là tấm ảnh chụp Hello khoảng 3, 4 năm trước. Hello là cô chó của nhà tui. Những lúc thấy mệt mỏi, chỉ cần gọi cô nàng chạy lại và vùi tay vào mớ lông dày ấm sẽ thấy được an ủi rất nhiều... phần lớn những lúc khác (là lúc không thấy mệt) tui chơi bời hơi "bạo lực" với cô nàng nhưng có vẻ cô nàng cũng không thấy phiền. Thật sự thì bây giờ cô nàng đã già đi rất nhiều :((

phần bên dưới đây trích trong bộ phim "10 lời hứa với chú chó của tôi" của Nhật Bản.
  1. Give me time to understand what you want of me.
  2. Place your trust in me. It’s crucial to my well-being.
  3. Be aware that however you treat me I’ll never forget it.
  4. Before you scold me for being lazy, ask yourself if something might be bothering me.
  5. Talk to me sometimes. Even if I don’t understand your words, I do understand your voice when it’s speaking to me.
  6. Remember before you hit me, I have teeth that could hurt you, but that I choose not to bite you.
  7. Take care of me when I get old.
  8. You have your work, your entertainment and your friends. I have only you.
  9. My life is likely to last 10 to 15 years. Any separation from you will be painful for me.
  10. Go with me on difficult journeys. Everything is easier for me if you are there. Remember I love you…