Thứ Năm, 25 tháng 8, 2011

Kiến dữ bất kiến (*)

Nàng gặp, hay không gặp ta
Ta vẫn ở đây
Không mừng, không lụy

Nàng nhớ, hay không nhớ ta
Tình vẫn ở đây
Không còn, không mất

Nàng yêu, hay không yêu ta
Yêu vẫn ở đây
Không thêm, không bớt

Nàng theo, hay không theo ta
Tay ta vẫn nơi nàng
Không lơi, không siết

Hãy ngả vào lòng ta
Hoặc là
dành cho ta một chỗ trong trái tim nàng
Bình lặng yêu nhau
âm thầm thương tưởng.
— Ban trát cổ lỗ bạch mã đích trầm mặc (班扎古鲁白玛的沉默)

Dịch thơ: Tần.
(*) là một cái tên khác của bài thơ trên ý chỉ việc gặp hay không gặp.
Nhiều khi thèm thơ như thèm một điếu thuốc, mà nào đã từng hút thuốc bao giờ đâu. Ngày đã tàn rồi, mỗi lần đọc lại những dòng thơ lưu truyền trên mạng này lại ngồi ngơ ngẩn, cảm giác vừa trong sáng ngọt ngào vừa buồn bã dịu dàng...

Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2011

everyone wants to be found.

Tôi luôn muốn viết một cái gì đó thiệt ngầu nhưng mà chẳng bao giờ chịu viết lách cho đàng hoàng. Chỉ thấy viết nhảm là giỏi. Hôm nay đang phóng xe trên một con đường rất đông đúc của Sài Gòn thì tự nhiên nhớ lại đủ thứ chuyện trên đời. Ngay lúc đó muốn ngồi xuống viết hết ra, mà trời ơi giữa chợ vậy làm sao kiếm đâu ra chỗ ngồi, chứ đừng nói viết cái gì.
Nhìn ngựa xe như nước, áo quần như nêm giữa phố tự nhiên thấy ngộp, muốn ngã ra đường. Rồi nghĩ tới thế giới bao la như vậy, người nhiều như vậy, ai là người đã được định sẵn dành cho tôi. Hôm trước khi đang ngồi trong tiệm cafe, trời đổ mưa bên ngoài làm tôi nhớ lại những bộ phim, quyển sách mình từng coi. Bao nhiêu những hình ảnh trong đó cứ chạy rào rào qua trong đầu, rồi cái câu Alice nói với bạn trai cô trong Closer bật ra "if you believe in love at first sight, you never stop looking". Tôi luôn tin vào cảm giác ban đầu của mình về mọi vật, dù tôi biết điều này đôi lúc là sai lầm nghiêm trọng. Giống như đọc một cuốn sách hay coi một bộ phim, chỉ cần vài phút đầu là tôi biết cái đó có dành cho mình hay không. Nhưng nếu đã lỡ không có cảm tình với ai hay chuyện gì từ đầu thì tôi luôn bị thành kiến đó theo đuổi, rất khó để thay đổi cảm nhận. Hoàn toàn hẹp hòi và cố chấp như vậy đấy.
Một bữa nọ ngồi nói chuyện với bé gái, tôi nói chu kỳ khủng hoảng của tôi khoảng bốn năm sẽ lặp lại một lần. Kiểu như một ngày đẹp trời, trong sâu thẳm con người bạn có cái gì đó chết đi, hay bạn thức dậy vào một buổi sáng, nhận ra cuộc đời không có chút phương hướng nào... Rồi con bé nói, chị Hai lúc nào mà chả vậy, cycle mà ngắn vậy thì chưa kịp lên thì đã lại xuống rồi. Thật là một người tốt, vừa đấm lại vừa đạp tôi xuống hố mà. An ủi là muốn gì được đó, không bao giờ phải chờ lâu để xuống hố :d...
Có một người bạn viết rằng chúng ta bỏ qua những điều tốt đẹp mỗi ngày. Đối với người như tôi mà nói chắc tôi đã bỏ qua hết những điều tốt đẹp nhất đến với mình rồi. Vì ngu ngốc. Vậy là tôi thấy sợ. Mọi người đều muốn được tìm thấy. Tôi cũng vậy. Rồi tôi lại nhớ đến câu chuyện của hai người yêu nhau nọ, khi lạc nhau trong một nơi đông đúc, cô gái đã chạy đến nơi cao và dễ nhận thấy nhất để chắc chắn là chàng trai sẽ nhìn thấy và tìm ra cô. Tôi thì không như vậy, tôi thấy mình cứ như đang trốn trong góc kẹt, lại chẳng có màu sắc gì đặc biệt, nếu không muốn nói là gần như trong suốt.
Tối qua ngồi coi A Single Man, khi đến đoạn Jim nói anh có thể chết ngay lúc này, anh hoàn toàn hạnh phúc với khoảnh khắc này, bên cạnh người mình yêu... Chỉ nhiêu đó, tôi lại tự hỏi làm sao mà tôi đã sống như cái cách mình đang sống suốt những năm qua. Bỏ qua những điều tốt đẹp. Và tôi không chắc bằng cách nào nhưng rồi tôi sẽ tiếp tục như vậy, sẽ sống y như vậy cho bao nhiêu năm về sau nữa.
Rồi chiều nay tôi nghĩ đến cũng có ai đó ngoài kia, chờ được tìm thấy. Ai đó đang chờ đợi tôi, như tôi đã ở đây cả cuộc đời để chờ đợi họ. Lại nhớ đến một đoạn phỏng vấn trên tạp chí Out, Tom Ford nói về mối quan hệ của ông với Richard Buckley rằng họ được ràng buộc với nhau, ông tin rằng "đấy là ý nghĩa của việc khi bạn nhìn vào mắt một người, và cảm tưởng bạn đã biết anh ấy cả đời. Cảm giác ấy như thể bạn đã trở về nhà." Getting older together... đó cũng là mơ ước của tôi, hằng đêm, được nhìn thấy người mình yêu già đi. Nếu không may tôi không tìm ra người đó hay không được tìm ra, tôi vẫn muốn sống một cuộc đời không có gì phải hối hận. Bây giờ thích ai tôi sẽ chạy về phía người đó.

Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011

1 a.m silence

Đói bụng không ngủ được. Muốn coi A Single man cho xong nhưng coi bộ phim hơi nặng đô trong lúc này. Tự nhiên muốn đọc lại 2 A.M Silence để được bao bọc trong màn đêm dịu dàng của câu chuyện.
Muốn nói gì đó mà lại thôi. Note ngắn ngắn vầy rồi tắt máy, mẹ lại đang la lối quá trời. Đi ngủ thôi.

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011

"Iridescent"




Remember all the sadness and frustration
And let it go.
Let it go.

Let it go.
Let it go.
Let it go.
Let it go.

Tháng 8 sẽ bắt đầu như vậy.