Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

need you now

đôi khi mình nghĩ không biết là may hay là rủi, mình sẽ luôn có sự thật nhưng không có tình yêu :)). và mình nhớ lại bài viết này...

all you need is love
(Đoàn Minh Phượng)
Anh cứ hát mãi cái câu duy nhất của Beatles (duy nhất vì người ta chỉ cần biết câu ấy là đủ, chẳng cần gì thêm): All You Need Is Love. Suốt đời chúng ta đi tìm tình yêu, rồi buồn, không phải là không có gì để yêu, mà vì yêu quá nhiều người, nhiều thứ, nhiều nơi chốn, nhiều khoảnh khắc, nhiều câu chuyện. Yêu nhiều nhưng sao cái cảm giác thiếu nhau vẫn vương vất mãi. Chúng ta mong ước hội ngộ, tưởng tượng được ngồi với nhau một buổi thì sẽ thôi cô độc. Nhưng khi gặp nhau, mọi người nói rất nhiều, và chẳng nói được với nhau gì mấy. Cảm giác khát khao vẫn luôn quanh đây. Khi ra về, điều còn lại là một lỗ trống, một chút băng không chịu tan nơi vách của trái tim. Chúng ta yên lặng khi ngồi trước mặt nhau, và yên lặng khi trở về với căn phòng của riêng mình. Tôi lên mạng, viết một câu nhỏ nhoi gửi đi vào cyberspace: “Hôm nay buồn quá”, rồi cảm thấy nói câu đó không với ai cả dễ hơn nói với người mình yêu nhất. Với những người mình yêu, chỉ có sự yên lặng.

Nỗi cô đơn lâu ngày thành bạn thân, đằm thắm đến nỗi kỷ niệm tôi yêu mến nhất trong một năm nay không phải là những ngày hay đêm vui chơi với các tình yêu, mà là một đêm ngồi chèo queo trên một chuyến xe đò vắng hiu từ miền Trung với một cái iPod bị hết pin (vì iPod luôn luôn bị hết pin khi mình cần nó nhất). Tôi nhìn ra cửa sổ, những vách núi mờ tối, bóng những cây rừng đến gần rồi đi xa, dường như bất động, dường như mênh mang như chưa bao giờ gắn bó với mặt đất, và tôi nghĩ, tất cả những chuyến đi của tôi từ nay về sau sẽ luôn luôn cô đơn, buồn bã và bất định như thế này, và tim tôi chợt buốt lại như chưa bao giờ nó buốt như thế.

Và tôi lại đi tìm tình yêu, bởi vì all you need is love, tôi cần, không biết bao nhiêu thì đủ, trong khi tôi đã trót yêu quá nhiều thứ, đến nỗi tình yêu đã tràn ra khỏi lồng ngực, chảy lan đi mọi phía. Ôi những tình yêu không có hội ngộ, không có lời lẽ nào, không có con nhện nào giăng tơ nhốt những trái tim lại thôi đừng đi xa nữa. Không ai nói với ai: Hãy ở lại đây đêm nay, ít nhất là đêm nay. 

Hôm nay buồn quá!

Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

một cách tử tế

Ừ mấy bữa nay mình muốn hát lại cái câu "giờ đã là lúc sống giấc mơ đời mình". Mình tin là nhiều năm trước có lúc mình đã hát câu này, và mình tin là nhiều năm sau mình sẽ lại hát câu này nhiều lần nữa, vì thiệt ra có lúc nào mà người ta không muốn sống giấc mơ của đời mình chứ. Nhưng mỗi lần là một lần khác. Giấc mơ có thể không khác nhưng mình đã khác, sống khác.

Trưa nay khi đi ăn, nhớ lời bạn dặn, mình đã quay ghế nhìn ra ngoài đường cho hạp phong thuỷ. Trời rất mát mẻ, ăn uống ngon lành, dù chỉ có một mình, chắc do hạp phong thuỷ. Rồi mình nhớ tới cuốn sách best-seller về chia sẻ bí quyết thành công "never eat alone", mình có lẽ là minh chứng thành công nhất cho cuốn sách, mình toàn ăn một mình và cảm thấy thật là thất bại. Rồi mình lại nhớ đến câu chuyện mà trong đó chàng trai đã nói "Chẳng ai thích một mình nhiều đến thế. Nhưng tôi không cố đánh bạn, vậy thôi. Làm thế chỉ tổ hay thất vọng." Mình chưa phải đã nếm trải rất nhiều nhưng cũng ở độ tuổi mà không còn cảm thấy thất vọng gì ghê gớm nữa. Cũng có thể mình đã không cố gắng trong nhiều chuyện, nên mình không thất vọng nhiều đến thế. Mình cũng không sợ phải thất vọng gì đâu. Nếu phải như vậy thì như vậy thôi. Sao cũng được. Chỉ cần mọi người để mình yên.

Thật ra mà nói mình thích một mình, chứ không thích thì chắc chả làm được. Thật kỳ lạ là một mình nhưng không thấy cô đơn. Mình thấy hoàn toàn thoải mái với tình trạng đó. Dù cũng có vài lần mình đã khóc khi thức dậy vào những buổi chiều muộn, khi bố mẹ và Vân đã đi đâu mất mà mình không biết. Nhưng cũng chỉ là cảm giác nhất thời, lúc mới ngủ dậy dễ yếu đuối, như khi bị bỏ lại trơ trọi có một mình trong khoảng không gian vừa tối, vừa buồn... như chỉ có một mình trong vũ trụ.

Mình cần được một mình, mình nghĩ nhu cầu này ở mình cao hơn những người khác, một mình thật sự rất cần thiết cho đầu óc của mình, cho quan sát, lắng nghe, cho trí tưởng tượng, nó gần như là không gian vùng vẫy của mình, như cá rơi vào trong nước. Ăn một mình, chơi một mình, yêu một mình... ừ cũng dễ thương. Mình đã nghĩ có phải số như thế, bắt chịu cả đời thì cũng được thôi. Nhưng đúng là có thấy hơi một mình nhiều quá. Cách đây vài bữa tự nhiên lại nói tới tuổi này tự nhiên thấy lầy một mình thiệt là chán. Mình mà đã chán thì không gì cứu được.

Thật là thất bại phải không? Mình nghĩ vai này mình đã đóng suốt một thời gian rồi, giờ là lúc để chọn một vai khác :)). Vì có người chỉ cho mình thấy những nhu cầu khác đã có sẵn đâu đó bên trong chỉ là mình còn chưa nhận ra mà thôi. Mỗi lần phải đến chỗ đông người, giao đãi nhiều là mình phải gồng. Cũng chẳng ai ăn thịt mình nhưng không hiểu sao chỉ chực chờ bỏ chạy, hoặc trốn vào xó xỉnh nào đó cho lành. Khi mình nhìn những bé trai, bé gái khác đứng một mình trong một bữa tiệc, mình tự nói ngay trong đầu rằng mình biết cảm giác đó, cảm giác tôi không thuộc về chỗ này, tôi đang làm gì ở đây?, một mình vui hơn nhiều :))). Nhưng mình muốn gọi mấy em lại, như có người đã gọi mình lại, cho mình ăn, hoặc đã ngồi xuống ăn chung với mình, rủ mình chơi chung để mình biết rằng ở đây có nhiều thứ có thể làm cùng nhau, và sẽ rất vui. Rằng mình đã ở một mình quá lâu rồi, chuyện đó cũng vui nhưng có bạn cũng vui chẳng kém. Thế là mình đã mê tít.

Bây giờ là lúc mình sống thoải mái, vui vầy hơn với mọi người, những người đã luôn bên mình lúc mình cần, đã luôn cố gắng duy trì khoảng cách để tặng mình không gian mà mình muốn, dành cho mình sự tôn trọng và tình yêu, dạy mình cho và nhận. Mình không cần phải gồng nữa, với những người thông cảm cho sự kỳ lạ này. Mình đã đến với thế giới này hoàn toàn tay trắng, cũng không hy vọng để lại gì vĩ đại, tình cảm lưu luyến đúng là điều khiến người ta đau khổ, nhưng mình mong có thể giúp được những ai cần có mình, lúc này hay lúc khác, bằng cách sống cuộc đời mình một cách tử tế.

(đọc lại thấy cũng ko tử tế gì cho lắm =)))

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

i know this feeling

có những khoảnh khắc, trong cuộc đời này, khi nó xảy đến ngay cả những người trong cuộc còn cảm thấy khó tin, vì nó quá đỗi dịu dàng, quá đẹp để là sự thật. và mình nhận ra mình còn biết sống vì điều gì nếu không phải là vì những khoảnh khắc khi giấc mơ thành sự thật, khoảnh khắc của niềm tin, của tình yêu, hy vọng.