Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011

you must move on

mình cứ nghe mãi giọng nói đó "you must move on".

sáng nay lại một sáng nữa không nhấc nổi mình mà dậy. tắt chuông báo thức nằm lơ mơ một đoạn thì bật dậy trong hớt hoả, trễ giờ xe đoàn vậy là phải chạy xe máy đi Bình Chánh. lạc đường khắp nơi, nhận ra mình tệ thiệt tệ.

cuối tuần rồi ở BH, đêm GS trời tự trở lạnh ngắt, đầu gối đau nhức như cụ già. cả đám đóng cửa quán xong, tính đi chơi chút mà lạnh quá đâu kịp trở tay, mình với N và T lang thang một lúc thì kéo về nhà ngủ. mình biết rồi nhiều năm sau mình sẽ lại nhớ về những đêm như vậy. như đêm nào mình new year countdown ở Acoustic với bé V và anh Đ. Đó là lần đầu mình gặp anh Đ, và thấy em đang yêu. em đi học ba năm về chơi, một buổi tối khác nói với mình, em đi ba năm mà anh Đ ở nhà không làm gì hết, không đi đâu hết, cũng không yêu ai, giống như thời gian đã dừng lại ở đó vậy. mình nói mình cũng vậy, không làm được gì cả suốt những năm qua. em nói em cũng không biết như vậy là tốt hay không tốt, chỉ có mình biết mình không tốt.

chiều nay khi nghe lại đoạn TY nói với KJ lúc cả hai chạm mặt ở cửa, cô nói cô sẽ không bao giờ có hạnh phúc được... có lẽ chuyện của họ chỉ đến như vậy thôi, điều duy nhất mà cô có thể làm cho anh là ra đi. mình thực sự không kìm lại nổi. đôi lúc nhớ lại những đoạn tình cảm cũ, mình cũng phải cảm ơn những người đã dứt áo với mình. mình là đứa không bao giờ thay đổi được, không có ý chí chiến đấu gì, cũng không chấp nhận được thực tế. không bao giờ dứt khoát được, phải có ai đó làm chuyện này cho mình. rồi mình nằm đó chờ đợi mọi chuyện qua đi...

nhớ lại mấy năm trước lúc còn bên nhau có lần anh nói anh có lẽ hợp với chuyện tu hành. lúc đó mình không hiểu lắm, nhưng bây giờ thì mình hiểu được ít nhiều chuyện đó. cuộc sống này không phải là một thứ dành cho tất cả mọi người... dạo gần đây chắc do bệnh cũ tái phát mình nghĩ nhiều tới việc tu tập :|. nói ra thì thấy thiệt nản chứ mình mà tu gì nổi :(.

rồi bữa nọ coi beginners, anh chàng trong đó cũng nhắc mình nhớ tới vài người, còn cô gái thì quá đẹp. Có một vài đoạn làm mình thấy hết hồn như đoạn cô nói cô lúc nào cũng nghĩ tới chuyện tự sát, và luôn phải tự ngăn mình lại. chuyện đó làm mình nhớ lại Hatsumi trong Norwegian Wood. và mình biết tại sao mình sa lầy như vầy vì mình chỉ toàn nhồi nhét trong đầu những thứ độc hại :|.

có nghịch lý không khi mình mong đợi cả đời một mối quan hệ nhưng lúc nào cũng trốn chạy những mối quan hệ sâu sắc.

rồi đủ thứ hết...
dạo này đầu óc linh tinh không nhớ được chuyện gì.
chỉ nghe mãi câu nói đó "you must move on".