Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

Hôm nay mình đọc được một bài blog trên mạng, cô bé trong đó viết gửi cho bạn mình, người đang ở trong "phòng chờ đợi" và chép một tặng bạn một bài thơ của Dr Seuss

    “…for people just waiting.
    Waiting for a train to go
    or a bus to come, or a plane to go
    or the mail to come, or the rain to go
    or the phone to ring, or the snow to snow
    or waiting around for a Yes or a No
    or waiting for their hair to grow.
    Everyone is just waiting.

    Waiting for the fish to bite
    or waiting for wind to fly a kite
    or waiting around for Friday night
    or waiting, perhaps, for their Uncle Jake
    or a pot to boil, or a Better Break
    or a string of pearls, or a pair of pants
    or a wig with curls, or Another Chance.
    Everyone is just waiting.

    NO!
    That’s not for you!”

    And when things start to happen,
    don’t worry.  Don’t stew.
    Just go right along.
    You’ll start happening too.

Và em khuyên bạn mình đừng ở lại căn phòng đó quá lâu. Nghe em nói, mình như lại thấy được tuổi trẻ của mình, thấy được con người mà mình đã từng là.

Những ngày vừa rồi, mình cũng giống như đang ở trong một căn phòng chờ đợi, ngồi nhìn những cánh cửa. Có lẽ không ai biết chọn cửa nào thì được vì cửa nào cũng có những cái giá của nó, và sẽ không bao giờ biết nếu mình không mở cánh cửa nào cả. Và em nói chỉ có chính chúng ta là những phép màu thôi. Với tất cả những năm tháng mà mình đã sống, sự thật đúng là như vậy.

Hôm nay mình đã bước ra ngoài. Không biết sau đó là chuyện gì. Nhưng phải tiếp tục thôi.

Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

“Tớ thích tất cả những thứ cậu mặc, và tớ thích những cái cậu làm cậu nói và lối cậu đi và cả lối say rượu của cậu nữa. Mọi thứ.”
“Cậu muốn nói là tớ cứ như thế này là thực sự ôkê phải không?”
“Tớ không biết cậu có thể thay đổi thế nào, còn thì tốt nhất là cậu thế nào thì cứ như vậy thôi.”
“Cậu yêu tớ đến mức nào?” Midori hỏi.
“Đủ để toàn bộ hổ báo trên thế giới phải chảy ra thành bơ hết,” tôi nói.
“Phét đến thế là cùng,” cô nói, hơi có chút mãn nguyện. “Cậu lại ôm tớ nhé?”
Chúng tôi lên giường cô và ôm nhau, hôn nhau trong tiếng mưa rơi. Rồi chúng tôi nói đủ mọi thứ chuyện, từ hình thức tổ chức đại học cho đến ý thích của chúng tôi trong chuyện trứng luộc rắn mềm thế nào.
“Không biết bọn kiến làm gì trong những ngày mưa nhỉ?” Midori nói.

"Tớ thực sự thích cậu, Midori à. Thích lắm." 
"Lắm là bao nhiêu" 
"Là như một chú gấu mùa xuân," tôi nói. 
"Một chú gấu mùa xuân ư?" Midori lại ngẩng lên. 
"Thế nghĩa là sao? Một chú gấu mùa xuân." 
"Cậu đang bước đi trên một cánh đồng, chỉ có một mình, vào một ngày xuân, và chú gấu con bé nhỏ đáng yêu ấy với bộ lông mượt như nhung và cặp mắt nhỏ sáng ngời chạy tới đi cùng với cậu. Và nó nói "Xin chào tiểu thư. Có muốn lộn nhào với tôi không?" Thế là cậu với chú gấu chơi với nhau cả ngày hôm đó, quấn quít trong tay nhau, lăn mình xuống triền đồi phủ đầy hoa cỏ ở đó. Hay chưa nào?" 
"Ờ. Thật là hay." 
"Tớ thích cậu đến như vậy đấy." 
"Đó là điều tốt đẹp nhất mà tớ từng được nghe," 

"Tớ sẽ đợi, bởi vì tớ tin cậu. Nhưng khi cậu đã chấp nhận tớ, thì chỉ có tớ thôi. Và khi cậu ôm ấp tớ, thì cũng chỉ nghĩ tới tớ thôi. Và cậu có thể làm bất cứ cái gì với tớ, nhưng đừng làm tớ đau khổ. Ôm tớ đi."

"Tớ phải nói chuyện với cậu," tôi nói. "Tớ có hàng ti tỉ thứ phải nói với cậu. Trên đời này tớ chỉ muốn có cậu. Tớ muốn gặp cậu và nói chuyện. Tớ muốn hai chúng mình bắt đầu mọi chuyện từ đầu." 
Midori đáp lại bằng một hồi im lặng dài, thật dài - cái im lặng của tất cả những làn mưa bụi trên khắp thế gian đang rơi xuống tất cả những sân cỏ mới xén trên khắp thế gian. Trán tựa vào vách kính, tôi nhắm nghiền mắt và chờ đợi. Cuối cùng, giọng nói âm thầm của Midori phá vỡ cái im lặng ấy: "Cậu đang ở đâu?" 


dễ thương quá :D

Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Hôm nay nhận được email mẹ gửi trong đó có một câu như vầy... "Nhiều người gặp thất bại trong cuộc sống là những người không nhận ra họ đã đến gần với thành công thế nào khi họ quyết định bỏ cuộc.", chưa kịp đọc tới hết đã rớt nước mắt, thấy mình nợ con người này cả cuộc đời mình và thấy mình ngu ngốc quá, thấy mình phí phạm thời gian, đã lỡ rồi bao nhiêu cơ hội để được hạnh phúc. Đã đến lúc phải bước ra ngoài đi xa khỏi cái vỏ bọc mà mình đã chui rúc bao nhiêu năm, phải dũng cảm đối mặt với mọi chuyện. Hy vọng vẫn còn kịp. Có thể mình không xứng, nhưng mình hứa sẽ không làm mọi người phải thất vọng, những ai đã luôn không bao giờ từ bỏ hy vọng đối với mình.