Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2011

em về gom góp kỷ niệm tìm vui

Bắt đầu từ hôm nay tui muốn nếu có thể thì mỗi ngày sẽ viết về một kỷ niệm vui vẻ. Nhưng mà đâu phải lúc nào cũng vui nên ý tui là cố gắng gom góp những chuyện này lại, mang vui này giúp lại những khi chông chênh, buồn bã. Không thể mỗi ngày thì cũng không sao, cuộc đời cơ bản là buồn.

Ấy ấy vừa mới bảo là chỉ viết về kỷ niệm vui mà nên phải bắt đầu ngay khi đang vui thế này. Hôm nay tự nhiên có người bạn cũ đã bao lâu không gặp lại gọi tui trên y!m chỉ để nói bạn đã lấy chồng và vừa sinh con trai đầu lòng. Ôi chuyện vui biết một lèo thiệt ra cũng tiêu hoá không kịp... Chắc bạn áy náy vì lúc cưới đã không thông báo. Rồi bạn nói sao kén cá chọn canh mãi vậy, mau mau theo kịp chúng bạn đi chứ. Tui lại cười trừ thôi chứ không biết làm gì. Cuộc nói chuyện này làm tui nhớ lại những kỷ niệm hạnh phúc thời tiểu học rồi trung học cơ sở của 2 đứa. Lúc đó tui suốt ngày lê la ở nhà bạn, hai đứa quấn nhau lắm, đi đâu cũng đi cùng. Vì tui được mẹ mua cho xe đạp, bạn lại không có xe nên đi học bạn cũng dành chở tui (vì xe đã là của tui mà nên đi cùng thì bạn phải làm tài xế). Vậy là đi đâu tui cũng được chở, chúng tôi đã chở nhau trên cái xe đạp màu vàng qua bao mùa mưa nắng, đi học, đi chơi, đi coi đánh lộn...

Vậy đó, rồi không biết sao mà lại xa nhau, sau khi vào cấp 3 hầu như chẳng còn liên lạc gì mấy, lên ĐH thì học chung trường, tình cờ gặp lại, rồi lại chia tay, thế mới lạ, sau đó thì đúng là bặt vô âm tín. Tui còn nhớ mùa hè năm chúng tôi học lớp 6, khi đó mẹ bạn ốm nặng rồi mất, lúc đó tui thương bạn lắm. Tui đã nghĩ nếu mà là mình thì mình sẽ ra sao nếu không có mẹ, dù có lúc tui thấy mẹ thật phiền phức nhưng ở cái tuổi đó mà không còn mẹ thật tội nghiệp ghê lắm, tui chỉ hy vọng tình bạn khăng khít của hai đứa sẽ an ủi bạn chút nào trong những ngày đó. Giờ bạn đã có gia đình riêng, mẹ bạn chắc có thể thể yên tâm phần nào rồi.

Tui cũng thấy đã quá may mắn so với bạn vì tui vẫn còn có mẹ, có chuyện tày trời nào mà mẹ liệu thì coi như qua nha, vì thế tui đã tự hứa với lòng nhất định sẽ sống hạnh phúc để mẹ tui có thể yên tâm. Hôm nay rất vui vì nói chuyện lại với bạn và biết được trong những năm tháng mà chúng tôi vắng mặt trong cuộc đời nhau đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng kết thúc cũng có thể nói là tốt đẹp. Bạn còn nói giờ lấy chồng ở ĐN, ở ngay cạnh tp BH, có thể vài bữa sẽ ghé thăm em Alley. Ông trời sao mà khéo vẽ chuyện vậy :d.

Giờ buồn ngủ rồi, tui đi ngủ đây, mai mốt vui lại lôi ra kể cho nghe.

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

hôm nay nói chuyện tình yêu

Ngày hôm kia khi ngồi trong xe với bạn vừa ngầu vừa dễ thương, trên đài phát thanh có một cô gái kể chuyện về “tình đầu tan vỡ”, người yêu chia tay không một lý do. Tôi đã cười khi nghe cô nói nửa năm rồi nhưng cô vẫn không sao quên được chàng trai. Tôi cười nhưng trong lòng thấy rất thông cảm vì nếu phải nói gì ngay lúc đó tôi có thể phải thú thật rằng tôi cũng đã từng khao khát biết được một lý do rõ ràng cho cuộc chia tay của mình và sau đó cay đắng nhận ra lý do nào cũng không quan trọng nữa. Nhưng tôi cần đến bốn năm để nhận ra điều đó, tôi chỉ muốn nói với cô gái kia là hãy cho bản thân mình thời gian. Rằng cô hãy đừng cố quên điều gì hết, thời gian sẽ làm giúp cô điều đó. Thời gian thật ra rất tàn nhẫn, những thứ bạn muốn cố chấp lưu giữ theo bên mình rốt cuộc đã mai một và mờ nhoè cùng năm tháng. Có những điều bạn đã từng khắc cốt ghi tâm, giờ chỉ nội việc hình dung lại cũng đòi hỏi một sự cố gắng rất lớn. Vậy là lỗi tại ai, tại người ta từng không trân trọng hay tại bản thân mình không cố gắng phù hợp. Tôi nghĩ có lẽ là cả hai. Hoặc là không gì cả. Chỉ là nó phải như vậy. Và khi đối diện trung thực với những chuyện đã qua, tiếng nói nội tâm đã phải thừa nhận rằng một kết thúc như vậy là điều sẽ phải đến.
Bạn sẽ hỏi làm sao tôi có thể nói về chuyện đã qua đơn giản và dễ dàng như vậy, tôi không có câu trả lời. Nó có thể đã dễ dàng như vậy ngay từ đầu nhưng tại sao đến bây giờ tôi mới dám thừa nhận. Tôi đã nói rồi mà, tôi không biết đâu. Tôi vẫn nhớ một đoạn này trong cuốn sách Vĩnh biệt Tugumi: "Tình yêu là cái mà khi ta nhận ra thì ta đã trót làm rồi, dù là ở tuổi nào cũng thế. Nhưng nó được phân chia rõ ràng thành loại có thể nhìn thấy và loại không nhìn thấy được kết cục, điều đó thì bản thân mình chắc chắn là hiểu rõ nhất. Trường hợp không nhìn thấy được là dấu hiệu của một tình yêu lớn. Khi bác quen bác gái bây giờ, đột nhiên ta có cảm giác tương lai là vô hạn. Vì thế có lẽ không hề gì dù cả hai sống cách xa hay ở bên nhau".
Đôi khi ngồi nhớ lại những chuyện như vầy tôi lại khóc lặng lẽ. Cô gái mà tôi đã từng là giờ đã đi xa. Như tôi đã chia tay cô nàng, chia tay cả những năm tháng mong manh, dữ dội của cái tuổi dở dở ương ương. Chuyện đã qua cũng không có gì hối hận, tôi của bây giờ sống rất vui vẻ. Tôi nói thật lòng. Tôi không bao giờ là người nói hay, viết hay, đặc là nói và viết về tình yêu nên tôi sẽ dừng đây (tôi biết có người sẽ cụt hứng). Tôi chỉ muốn nói hãy hạnh phúc mỗi ngày vì cuộc đời mà bạn chọn. Dù tình yêu có khi thăng trầm, có khi này có khi khác, đừng bao giờ nghĩ về nó trong dằn vặt, đó là điều đáng trân trọng.