Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

hôm nay nói chuyện tình yêu

Ngày hôm kia khi ngồi trong xe với bạn vừa ngầu vừa dễ thương, trên đài phát thanh có một cô gái kể chuyện về “tình đầu tan vỡ”, người yêu chia tay không một lý do. Tôi đã cười khi nghe cô nói nửa năm rồi nhưng cô vẫn không sao quên được chàng trai. Tôi cười nhưng trong lòng thấy rất thông cảm vì nếu phải nói gì ngay lúc đó tôi có thể phải thú thật rằng tôi cũng đã từng khao khát biết được một lý do rõ ràng cho cuộc chia tay của mình và sau đó cay đắng nhận ra lý do nào cũng không quan trọng nữa. Nhưng tôi cần đến bốn năm để nhận ra điều đó, tôi chỉ muốn nói với cô gái kia là hãy cho bản thân mình thời gian. Rằng cô hãy đừng cố quên điều gì hết, thời gian sẽ làm giúp cô điều đó. Thời gian thật ra rất tàn nhẫn, những thứ bạn muốn cố chấp lưu giữ theo bên mình rốt cuộc đã mai một và mờ nhoè cùng năm tháng. Có những điều bạn đã từng khắc cốt ghi tâm, giờ chỉ nội việc hình dung lại cũng đòi hỏi một sự cố gắng rất lớn. Vậy là lỗi tại ai, tại người ta từng không trân trọng hay tại bản thân mình không cố gắng phù hợp. Tôi nghĩ có lẽ là cả hai. Hoặc là không gì cả. Chỉ là nó phải như vậy. Và khi đối diện trung thực với những chuyện đã qua, tiếng nói nội tâm đã phải thừa nhận rằng một kết thúc như vậy là điều sẽ phải đến.
Bạn sẽ hỏi làm sao tôi có thể nói về chuyện đã qua đơn giản và dễ dàng như vậy, tôi không có câu trả lời. Nó có thể đã dễ dàng như vậy ngay từ đầu nhưng tại sao đến bây giờ tôi mới dám thừa nhận. Tôi đã nói rồi mà, tôi không biết đâu. Tôi vẫn nhớ một đoạn này trong cuốn sách Vĩnh biệt Tugumi: "Tình yêu là cái mà khi ta nhận ra thì ta đã trót làm rồi, dù là ở tuổi nào cũng thế. Nhưng nó được phân chia rõ ràng thành loại có thể nhìn thấy và loại không nhìn thấy được kết cục, điều đó thì bản thân mình chắc chắn là hiểu rõ nhất. Trường hợp không nhìn thấy được là dấu hiệu của một tình yêu lớn. Khi bác quen bác gái bây giờ, đột nhiên ta có cảm giác tương lai là vô hạn. Vì thế có lẽ không hề gì dù cả hai sống cách xa hay ở bên nhau".
Đôi khi ngồi nhớ lại những chuyện như vầy tôi lại khóc lặng lẽ. Cô gái mà tôi đã từng là giờ đã đi xa. Như tôi đã chia tay cô nàng, chia tay cả những năm tháng mong manh, dữ dội của cái tuổi dở dở ương ương. Chuyện đã qua cũng không có gì hối hận, tôi của bây giờ sống rất vui vẻ. Tôi nói thật lòng. Tôi không bao giờ là người nói hay, viết hay, đặc là nói và viết về tình yêu nên tôi sẽ dừng đây (tôi biết có người sẽ cụt hứng). Tôi chỉ muốn nói hãy hạnh phúc mỗi ngày vì cuộc đời mà bạn chọn. Dù tình yêu có khi thăng trầm, có khi này có khi khác, đừng bao giờ nghĩ về nó trong dằn vặt, đó là điều đáng trân trọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét