Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

có những đêm mệt chết đi được mà không ngủ nổi, đầu óc nghĩ ngợi linh tinh không dừng được. mình đã tự nhủ, chuyện gì tới sẽ tới. còn nhớ nhiều năm trước khi đó đang trong cảnh đau lòng vướng mắc, có hỏi Nhi những lúc đó Nhi làm sao, ngày đó quả thật là bí quá làm liều. Nhi nói nếu đã cố gắng rồi mà không giải quyết được thì "let it be", vì nghĩ vậy nên mình stop trying to control everything and just let go. nhưng cuộc đời dường như lúc nào cũng vậy, cây muốn lặng nhưng gió không ngừng thổi, biết làm sao?!

đôi khi mình nghĩ đó là người mà mình phải gặp, chuyện mà mình phải làm, là điều mà ông trời muốn thử thách mình. mình đã nhận, mình có thể thua, có thể thắng, mình đã vẫn luôn thử mọi cách trước khi buông xuôi... theo cách của mình. hôm nay mẹ hỏi mình, con thử nghĩ về cuộc đời con nếu không như vậy con có vui không. Vân nói với mình hãy suy nghĩ về chuyện của mình, mình không còn trẻ nữa, rong chơi dừng lại ở đây là đẹp rồi.

"tình yêu thật ra là chán" - hôm bữa lúc đọc được trên fb của bạn Hiệp mình đã nghĩ ừ nó chán thật. nhưng nếu không phải vì tình yêu suốt những năm qua mình sống bằng gì. người khác mình không rõ, những điều mình làm cho đến bây giờ đều nhờ có tình yêu, nếu không có chắc mình bỏ cuộc lâu rồi. nhưng đổi lại đã buộc vào tình yêu bao nhiêu là trách nhiệm, rồi nhớ lại "cảm thấy tình yêu đẹp nhất là hai người bầu bạn với nhau. Không cần ràng buộc, không cần vòng vo, không cần sở hữu, không cần khát vọng khai thác được ý nghĩa gì từ bạn tình. Đó là thứ đã xác định phải hụt hẫng. Nhưng phải là hai chúng ta được xếp cạnh nhau, đứng ngắm cái nhân gian vắng vẻ này." Mơ ước của mình vẫn vậy, hằng đêm được nhìn người mình yêu già đi.

thật ra mình không phải muốn nói chuyện tình yêu, hôm nay mình chỉ muốn nói về những lựa chọn. sớm hay muộn người ta cũng phải chọn một bên. thậm chí mình biết mình đã chọn lâu rồi, từ nhiều năm về trước. mất nhiều năm để nhận ra mình sẽ vẫn là người như vậy, không bao giờ khác đi được, thậm chí không thay đổi bao nhiêu so với mười năm trước. mình hay nói đùa với mọi người, mình chỉ xạo vậy thôi chứ thường thì mình đã có quyết định rồi. mình đã nghĩ sao cũng được miễn là để mình yên. và không bao giờ được yên cũng chính vì tính tình như vậy. sau những ngày tháng đau khổ và giận dữ, giờ mình chỉ muốn được sống thật với lòng. điều gì là quan trọng với mình. là điều mà mình nghĩ tới đầu tiên mỗi sáng thức dậy và trước khi đi ngủ.

nếu phải như vậy thì sẽ như vậy.

Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013

thật ra mình chỉ cần ai đó yêu thương và chỉ bảo mình mỗi ngày. nhưng rồi như một vòng lẩn quẩn, mình sẽ không tin và chẳng nghe lời :D. người ta có thể mơ to bao nhiêu tuỳ thích nhưng phải làm việc cho giấc mơ đó thì nó mới thành sự thật được. vì vậy nên mình vẫn ở đây. giấc mơ thì ngày một xa.

có những buổi sáng thức dậy, mình thấy hoang mang, mất dần hy vọng với những giấc mơ mà mình từng có. nếu đây là cuộc đời mà mình chọn tại sao mình lại mất nhiều thời gian loay hoay như vậy. mình lại muốn ra đi. như một kẻ thất bại chạy trốn thực tại.

Sooner or later, Mr. Fowler, one has to take sides, if one is to remain human. 

không phải mình đã chọn rồi sao?


Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

Đừng trách

Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạn
có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng
nên đừng trách…

Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách
tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp
tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất
tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc
tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực
bởi vẻ đẹp của những giấc mơ…

Chúng ta có thể đã sống đúng cuộc đời của những người trú mưa
tìm thấy một mái hiên rồi đứng chung lặng lẽ
thỉnh thoảng hỏi thăm nhau – nếu lạnh thì nép thêm vào một chút nhé?
thỉnh thoảng cầm tay nhau – cho khác với những người xa lạ
thỉnh thoảng trách một lời – lúc cơn mưa bạt thêm vào lòng một chút gió
rồi thì nắng lên ở đâu đó ngoài phố
chúng ta mỗi người chỉ để lại được dấu chân…

Đừng trách
khi ta đến trong cuộc đời này với hình hài mà ta ước mong
mỗi ngày qua đều nhận ra không có gì là trọn vẹn
nhưng ta đã yêu thương theo cách những gì con người ta có được
chọn một con người để sẻ chia phần tâm hồn sâu thẳm nhất
tuyệt đối không tin vào những bất trắc
cho đến khi…

Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi
mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng
con người ấy không hề giống như ta vẫn biết
trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực
và ta quặn đau…

Đừng trách
nếu ta tự nhủ mình vẫn tin vào phép màu
khi ai đó không chọn lựa ta nghĩa là ta thuộc về một chọn lựa khác
nghĩa là từ giây phút này bàn tay ta cần nắm còn đang ở phía trước
nghĩa là tình yêu trong ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình dài được vài bước
nghĩa là nỗi cô đơn này là vực sâu cần thiết
phải một lần được gieo xuống
trong gió mưa…

Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa
làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng
ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận
nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác
như một niềm vui…

Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?

(2g sáng 12/5/2009)

Thơ Nguyễn Phong Việt.