Chủ Nhật, 12 tháng 12, 2010

hãy cho tình yêu một cơ hội

Mới chiều hôm qua, mẹ gọi điện thông báo một chuyện này, mà bây giờ chỉ nội cái việc tiếp nhận nó cũng đủ làm mình đau khan cổ, phải tiêu hóa từng cục một, chứ nuốt hết một lần thì mình thua rồi.
Lần đầu tiên trong đời, một đứa con gái không có tín ngưỡng nào muốn cầu xin Chúa một điều tha thiết. Lạy Chúa, xin Người hãy chúc phúc cho điều mà Người đã khởi sự nơi hai em.
(xin Người bỏ chút thời gian quí báu để ý đến lời cầu xin của một con người lạc lõng và cô đơn như con :p.)
Giờ thì mình chỉ mong mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Ước gì có ai đó nói với mình rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.

Thứ Hai, 8 tháng 11, 2010

nếu chiều nay không có ai...

haha từ ngày bán quán mình hay hát nhái cái bài nếu chiều nay không có anh ai sẽ đưa em về thành nếu chiều nay không có ai :)), vì quán ế nhất là rơi vô buổi chiều thế này đây. không có ai thì cũng hơi quá, chỉ có 2 3 mống chẳng bõ dính răng, ấy là mình không có ăn thịt người đâu.
trưa trưa đang lơ mơ gật gù thì ào một cái mưa tung tóe khắp nơi, làm mình với con Minh không kịp trở tay, chạy vội ra vườn gom nệm với khăn bàn vào đến nơi nhìn trời mà ngán ngẩm, mới 3h mà tối mờ như 6h :D. mấy chị em chỉ muốn lăn đùng ra giữa ghế mà ngủ tới tối rồi thức dậy bán tiếp, mà khách thì vẫn còn ngồi đây sao mà lăn da đâu cho được :)).
làm lụng cả mấy năm trời nay chưa có khi nào rơi vô hoàn cảnh kiếm được ít tiền mà không biết làm xao để tiêu. một tuần bảy ngày đều chui ra chui vào chỗ này rồi thôi, có tiền cũng không biết làm xao mà xài nữa =)). đã vậy bây giờ sống chỉ để mong đến cuối tuần, vì thứ bảy chủ nhật khách mới đông, còn lại thì vật vờ cho qua ngày thôi. mà người ta mong cuối tuần để nghỉ ngơi mình lại đi mong cuối tuần chỉ để bán được thêm chút đỉnh, mấy cái chuyện này làm mình thấy muốn bệnh.
lao động mười mấy tiếng một ngày chỉ để nhận ra con người bị giới hạn nhiều như thế nào, và cá nhân mình là người yếu đuối như thế nào. tự nhiên thấy tức giận với cái kiểu làm ăn chả biết ngày đêm, bán mạng của nhiều người. mà mình cá là chả có ai muốn đâu đều là vì dòng đời xô đẩy. quay lại dòm mình, rồi dòm qua con Minh, thấy sao tội nghiệp quá. nhiều khi thấy nó bức bối, hờn mát với người này người kia cũng đành chịu vì không ai có thể quần quật cả ngày mà vẫn tươi cười dễ thương với người khác, yêu cầu như vậy hoặc quá ngây thơ hoặc bị điên :|. mà mình thì nhiều lúc còn cáu nhặng lên chả vì cái gì, bán mắm tôm mắm tép suốt, riết rồi thành mụ già cáu kỉnh :|. chả biết sao mà sống càng ngày càng khó :((.
tự nhủ là việc gì cũng vậy, cứ buông tay được là phải buông liền. làm người vất vả là vậy rồi nên hãy cư xử với nhau nhẹ nhàng thôi. mình cũng chỉ mong nghĩ được làm được, dám nghĩ, dám làm. còn những buổi chiều thế này lăn ra được lúc nào vui lúc đó thôi chứ còn biết làm gì =)).

Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010

hey monkey


Shaun: You're so beautiful.
Zach: [laughs] Shut up.
Shaun: Hey, learn to take a compliment.
Zach: Thanks.
mình cũng bật cười khi 2 anh chàng nói chuyện với nhau như vậy. ối giời, về đến nhà là mình lại châu đầu vào 2 ảnh :)).

mẹ đã đi chợ mua gà và bắp cải để tối bóp gỏi :|, đã gần 4h, và nói là về tới nơi sẽ lăn ra giường cho sướng nhưng chơi dài dạc tới giờ chưa ngủ được miếng nào. về nhà nhìn thấy Hello thật thảm hại, nó run lập cập vì thời tiết đột nhiên trở lạnh lạ lùng như vầy. chỉ mới 3 tuần không gặp nhìn nó cứ lạ thế nào đó, thật là kỳ cục khi nói như vậy. có vẻ cả hai đều đã quá già để chơi cùng nhau :)).
chưa đi mà đã lại thấy nhớ nhà, nhưng ngồi đây lọc cọc như vầy thú thiệt mình nhớ quán kinh khủng. đời đúng là khốn nạn...

tính đi coi phim nhưng cứ chết dí với mấy ảnh không dứt ra được. vẫn chưa đi lấy được đồ của Faye gửi, đã lâu quá rồi, thấy sốt ruột ghê. còn muốn đi mua thêm ít dụng cụ, sách báo nhưng giờ thì ngồi bán than như thế này vì trời lại bắt đầu mưa gió óò.

thiệt ra muốn đặt tựa Hey Jude cho nó vui mà Jude là đứa nào đâu có quen :|. nói với bạn muốn đặt tên con trai sau này là Jude chỉ vì thích ngày nào cũng kêu "hey, Jude" cho nó xướng cái miệng =)). thôi nhảm quá :((.

sao giờ thấy sổ sách nhiều thứ linh tinh quá lại thấy buồn ngủ rồi ta ơi. trời lại sắp sáng huhu, không kịp chơi mà cũng không kịp làm, rồi thì cả đời mình không kịp sống cho đàng hoàng, có lẽ chỉ còn cách ngồi chờ trời sáng thôi chứ biết làm gì =)). dù sao cũng ngủ ngon đi đã.

muốn xin cây khế của bố già mà làm xao chở đi đâu nổi. chọc con bé gái nói ông già trồng cây khế mai mốt gia tài để lại cho con cả hết còn phần con út được cây khế đó =)), quạ giờ coi bộ kiếm cũng khó chứ đừng nói tới vàng :((. buồn ngủ tê tái mà mùi gà thơm quá thôi bò xuống ăn xong rồi tính :((.

Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

đang buồn... ngủ

mình chỉ muốn ngủ mãi, mỗi ngày thức dậy đứng lên bằng ý chí là chính chứ thể xác thì chẳng còn biết là đi mượn của ai mà sao thấy nó rời ra cả.
mẹ gọi điện kể chuyện ở nhà, nhớ những trưa vắng ngủ dài dạc cho đến chiều muộn, thức dậy thì mọi người đã đi rồi, cái cảm giác trống vắng đó lúc nào cũng làm mình buồn không tả nổi :D. mình nhớ nhà và lại buồn ngủ :|
mình mong những cơn buồn ngủ này rồi sẽ ít dần đi. mình muốn chạy đi chạy lại nơi nào đó chứ không phải ngồi ở đây hết nhìn nắng rồi lại nhìn mưa. rồi mình lại nhớ bạn...
nhưng mình biết khi tất cả những năm tháng này qua đi mình sẽ lại ngồi nhớ nó tha thiết. mình còn ở đây không chỉ có một mình, còn có bạn bè, những người coi mình như người thân... giờ thì còn thêm một đám lâu nhâu xung quanh, tụi nó cũng còn cần phải được làm việc, được chỉ bảo thêm, rồi còn tiền lương, ngoài tiền thì về mặt con người mà nói thì còn tình cảm với nhau, với công việc, với nơi làm, thôi thì đủ thứ trên trời dưới đất làm mình cũng tỉnh cả ngủ :((
chỉ mới mấy bữa thôi ngày tháng còn dài lắm, phải dấn bước mà đi chứ không thì cũng chả ai để yên cho mà ngủ huhu

Thứ Năm, 7 tháng 10, 2010

một buổi tối thứ năm

entry hiếm hoi của thứ năm. lúc này đang ngồi một mình trong quán, mưa to quá, phải bật nhạc cho đỡ buồn. giờ này cũng là lúc bạn đi làm về. không biết có ướt nhiều không?
ngồi trong nhà tất nhiên là sướng nhất. chỉ là một mình thì hơi buồn. mong mau đi vào kinh doanh để có khách nào đó vào ngồi giờ này, trời cũng dư lày để buồn chung :|.
mới có 2 3 bữa thôi, sáng nay khi chạy trên đường thì nhớ Sài Gòn chết đi được. nhiều lúc nghĩ nếu thực sự đây là việc mà mình muốn làm thì tại sao lại thấy mệt và buồn. và rồi câu trả lời là lần nào chả vậy. mình chỉ là đứa cả thèm chóng chán, gian nan thì nản, lúc nào cũng có suy nghĩ bỏ của chạy lấy người. nên mới nói chỉ có người nào thân lắm mới chịu đựng nổi mình thôi.
vậy đó, chẳng biết ngày mai thế nào? còn bữa nay là một bữa làm được rất nhiều việc, thấy cũng tự vui một chút.
gần như đã sắp xếp thoả đáng rồi. chỉ còn mỗi một chuyện là từ ngày đi ở trọ chưa có tối nào ngủ mà tóc kịp khô. chắc phải mua máy sấy tóc. chứ sáng ngủ dậy nhìn không khác con quạ là bao nhiêu :)).

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

vì hôm nay là trung thu

thiệt ra là bữa nay nói chuyện với pé T, nó nói giờ có thể ở lại Mỹ và theo đuổi nhiều cơ hội tốt, nó băn khoăn rất nhiều việc về hay ở. lúc trước thì chẳng có lựa chọn nào hết, đang lúc xác định trở về thì lại có tin mới, vậy đó đứng trước những lựa chọn quan trọng trong đời đều không có gì dễ dàng. mình chọc nó nếu cái đầu khó nghĩ thì hãy làm theo mách bảo của trái tim đi =)).
tự nhiên nhớ lúc trước nói chuyện với bạn, đứa nào cũng nói thôi làm đại đi, suy nghĩ nhiều không làm được gì hết. nhưng làm đại thì cũng phải có cái gì thôi thúc mới đại được. cũng chỉ mới vài tháng thôi kể từ khi bắt đầu những cái làm đại đó, mình chỉ hy vọng cho tới bây giờ không ai trong chúng ta thấy ân hận vì quyết định của mình.
mình hy vọng bạn cảm thấy hạnh phúc với lựa chọn quay về :D. ít ra là đến hôm nay.
và vì bữa nay là trung thu mà vẫn không kịp uống miếng nước ăn miếng bánh như mong đợi nên muốn bôi ra nhiêu đây chữ để cho nó vơi bớt :D
nhận được vài email khác dù chỉ là công việc tình nguyện nhưng mình càng tin tưởng rằng lúc nào con người cũng cần phải có tinh thần sẵn sàng lên đường. dù không biết phía trước chờ đợi ta là những gì, dù tốt hay xấu thì chỉ có ra đi là con đường duy nhất cho ta câu trả lời?

tháng chín

tháng chín lại sắp hết rồi, và không hiểu sao mình mong nó dài thêm một chút...

Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

muốn chết đi một lúc

"Giá mà được chết đi một lúc. Chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài"

đôi khi thấy ngủ cũng không đủ, mông mị chập chờn, thức dậy với thực tại vẫn là thứ cần nhiều dũng khí để đối diện. và như nhà văn nào đó đã nói cần quá nhiều nhận thức và dũng cảm để sống một cuộc sống thực sự trong thế giới này.

có lẽ mình sống quá hời hợt hoặc quá nhạy cảm. chẳng biết làm sao được, sinh ra đã vốn như vậy. có đôi lúc muốn biến mất khỏi những chuyện xung quanh, hoặc xung quanh biến khỏi mình... dạo này cứ 2 tuần thì bật khóc một lần. nhiều khi không biết vì tức giận cái gì. không có cảm giác cái gì cho rõ ràng.

nhiều lúc chỉ cần một mình, không muốn làm phiền ai, nhưng rốt cuộc thì sao?
thấy mệt hoa cả mắt, xung quanh cứ như ảo ảnh chạy loà ra, nhức nhối. rồi nước mắt cứ tự trào ra không sao mà hớt lại kịp.

như lúc ngồi viết cái này cũng vậy, nghĩ là viết ra cho đỡ mệt nhưng thật sự thấy không thở nổi. thôi không viết nữa vì càng bôi càng thấy xấu. thấy mình chỉ như tấm giẻ rách không còn biết dùng vào việc gì nữa.

Thứ Năm, 9 tháng 9, 2010

méo

trong lúc chờ thằng kia làm cái clip thiệt là sốt ruột nên lặn lội thân cò ra cái này.
cái nhà này nó méo thì khỏi nói dồi, nhưng mà giờ thì mình nghĩ có thể ngoài cận thị mình còn bị lệch trục =))

Thứ Hai, 6 tháng 9, 2010

đã chiếu rồi

và thề là không đọc review :-s



Venice Film Festival, In Competition/World Premiere

LIFE IS SIMPLE.

Christian the lion

nhiều khi thấy con người không bằng con sư tử nữa :((. coi mà khóc quá trời quá đất :|. bởi nhiều khi muốn bỏ đi đâu đó mất dạng coi lúc quay về có ai bay ra mừng hông mà nghĩ với kiểu ăn ở như vầy thì lúc quay về chắc còn bị đá đít là may:-s, tệ hơn nữa là chẳng ai thèm nhìn đến hức

Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

hè muộn

lâu lâu cũng lòi cái mặt da, chỉ để minh hoạ cho cái sự mặt càng ngày càng bự, miệng càng ngày càng mèo :((.
nguyên ngày chủ nhật ngược xui đều công cốc cả, chả được tích sự gì.
cài tóc mới mua đó, tự tặng mình nhân dịp SN =)). già cả roài mà nhìn đồ gì xì tin cũng muốn mua là xao?
ôi trời cứ mưa suốt, cả cuối tuần cũng không thoát. người thì ốm, đứa thì vật vờ, mè nheo. không biết rồi tương lai sẽ ra sao đây. làm ăn vất vả thật. người ta nói thuyền to thì sóng lớn, mình chỉ muốn làm thuyền nhỏ thôi, không biết có được hay không nữa?!
mỗi lần gần tới những ngày tháng 9 này luôn nhớ đến những ngày còn nhỏ, chuẩn bị hết hè phải vào năm học mới. học cấp 2, bắt đầu iu đương vớ va vớ vẩn :|. bài hát mà ta đã thích nhất qua biết bao nhiêu mùa hè của cuộc đời là hè muộn đó.

Một mùa đi qua và năm tháng qua
Bước chân nhẹ nhàng em đến muộn màng
Em cho tôi nắng mưa và bao ngày đêm chờ mong
Giây phút hè muộn tình nồng cháy

nhớ Bằng Kiều. nhớ bạn bè. nhớ trường xưa. thiệt ra nói nhớ chơi thôi chứ không ham quay lại đâu.
SN luôn là một mùa hè muộn. rất muộn. vì nhiều người đã bắt đầu nói đến mùa thu từ tháng 8, nhưng với con trẻ, khi nào mùng 5-9 toàn dân đưa trẻ đến trường thì đó mới là giây phút cúi cùng của mùa hè.
hè muộn mãi vẫn rực cháy với mình, ít ra là như vậy.


Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010

pha chế - tip 1

ngày đầu tiên đi học, đang đánh sữa thì tò mò hỏi thầy có tip riêng gì hem, thầy phán con cứ làm đi, tới khi nào con có thể tự cảm nhận được công việc này thì lúc đó chỉ cần thầy nói cái là con nảy ra tip liền -__-. giờ mới biết không chỉ trong tình yêu mà trong pha chế, quá trình còn quan trọng hơn là kết quả. phải từ từ mà hưởng thụ mới được =))

Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010

phải lên đường mới có hy vọng

"Cuộc hành trình có ý nghĩa nhất là cuộc hành trình bên trong mỗi chúng ta"
và mình biết nói gì đây ngoài việc mình hoàn toàn đồng ý với câu nói trên.
lắng nghe thật quan trọng. nó quan trọng hơn hết thảy những thứ phát ngôn to lớn nhưng hoàn toàn phù phiếm.
những bước chuyển biến bên trong mỗi con người có lẽ là kỳ quan gây kinh ngạc nhất. mình tin như vậy.

nếu không đi sao biết trước mặt là cái gì, không dám làm thì rốt cuộc mình cũng sẽ hối hận mãi vì tại sao lại không làm, dù là làm thì cũng hối hận kiểu khác thôi. sống can đảm không dễ nhưng mình không sống hèn nhát được nên mình chọn sai lầm. giờ thì mình thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi đối diện với chính mình. có lẽ sẽ không có nhiều dịp để nói như vầy vì quả thật đôi khi thừa nhận cái gì đó riêng tư bên trong thật khó.

cũng vì thế mình sẽ lại lan qua sách vở, tại sao mình thích sách của Murakami như vậy? vì mỗi cuốn sách là cái gì đó thật riêng tư, chỉ khi nào người ta có thể vượt qua được nỗi cô đơn và bóng dáng của chính mình mới viết ra được như thế. mình cũng ước có một ngày mình làm được như vậy. nên lúc nào cũng phải sẵn sàng lên đường...

Thứ Hai, 16 tháng 8, 2010

ví đây đổi phận làm trai được

đôi khi cũng nghĩ đến chuyện phải chi sinh ra làm trai, dù thấy làm con gái cũng dui. câu trên là của Hồ Xuân Hương đó, nàng thiệt sự là nữ nhân hào kiệt, dù nàng cũng là hồng nhan đa truân, nhưng đàn bà dễ có mấy tay, mình thấy ngưỡng mộ nàng lắm cơ :)).

bữa nay đọc câu này thấy buồn quá đỗi
"có phải duyên nhau thì thắm lại
đừng xanh như lá bạc như vôi".
phải chăng biển đời chìm nổi làm lòng người đổi thay, hay là lòng người sớm muộn gì cũng thay đổi thôi?! chẳng thể nào mà làm gì được trong cái cuộc đời dâu bể này ngoài việc ráng giữ cho tim mình trong sáng. còn giữ bằng cách nào thì cũng mệt lắm đó chứ chẳng phải chơi đâu.

không phải mình so sánh phân biệt chứ phụ nữ luôn thiệt thòi thế nào đó, ngay cả trong suy nghĩ họ cũng không thể thoát được. nhất là người châu á khi mà từ nhỏ lớn lên cứ được dạy dỗ phải thờ chồng nuôi con, tam tòng tứ đức, đi nhẹ nói khẽ :|. nói chung ba cái đó cũng được nhưng mà nó lạc hậu quá trời rồi :)), mà phụ nữ thì cứ hay buồn vu vơ vì những chuyện chẳng ai nhìn thấy. thấy thương cho các chị, các mẹ, các em, nỗi buồn của những người phụ nữ lúc nào cũng như một miếng bọt xốp, buồn đau càng nhiều lại càng hút chặt, không khi nào kịp khô, cho đến khi không thấm nổi nữa thì chìm xuống mãi.

nên tự thấy bản thân phải có trách nhiệm trong việc cách tân suy nghĩ và giải phóng con người, ghê hông nửa đêm mà biên ra được những dòng dư lày là tâm can rút cạn rồi đó :|. nói chứ dù là phụ nữ hay đàn ông thì cũng sinh ra làm con, rồi lớn lên làm chồng, làm vợ, rồi cũng tới lượt mình làm bố, làm mẹ... hãy cố gắng thương nhau mà sống, nhất là những người bên cạnh mình. cũng chả biết sao dạo này như điên như dại, ai cũng muốn cắn chết hết :|

Thứ Sáu, 6 tháng 8, 2010

aigoo

hôm qua ngồi nghe niệm :|, thầy nói là 'dù ta có tài năng đến đâu, dù ta có chuẩn bị kỹ lưỡng đến mức nào, thì những điều bất như ý vẫn cứ xảy ra theo lẽ tự nhiên của nó.' mình ngồi nghĩ chắc thầy là fan của The Beatles hát Let it be nè :|. nhưng mà mình nghe cái sáng cã trí :))
nói chứ mình đã tính như vầy, nếu nó xong trước Trung thu thì mình làm cái full moon party, mời thân hảo bằng hữu trên giang hồ tề tựu ngắm trăng, đãi trà nước đạm bạc, ăn bánh trung thu đại hạ giá cho nó thân mật mà lại tiết kiệm :| (cũng coi là premier night cho nó).
mà vì cuộc đời đâu như ta mong chờ, vì tình iu trong ta đầy hoài nghi, trung thu trăng sáng như gương Bác hồ ngắm cảnh nhớ thương nhi đồng... mà hình như 2 câu trên không có liên quan a :((. ý định phá sản ngay từ khi còn chưa thi công :|, bởi nên không biết trút vào đâu đành bôi trâu chát chó vào chỗ này :D. giờ lại phải ngồi nghĩ nhoáy cái idea cho cái đêm đó thành một cái khác :(.
nói chứ dạo này mình đang được cứu rỗi nên mình khoẻ lắm, thấy ánh sáng le lói trong đường hầm dồi, nên tinh thần cũng phấn chấn hẳn ra, thiệt ra là lúc nào mà chả tranh thủ nhảm :|, có bận trầm cảm thì cũng lâu lâu rảnh nhảy ra một cái gì đó như cái entry này :))
oa oa lại buồn ngủ dồi, thôi đi ngủ, hy vọng mơ đẹp và đừng có đứa nào chen lấn vào giấc mơ của anh :| (anh Leo anh tránh ra nha ^^)


Thứ Bảy, 24 tháng 7, 2010

葬花吟 - Táng hoa ngâm



Giờ hoa rụng có ta chôn cất,
Chôn thân ta chưa biết bao giờ.
Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ,
Sau này ta chết, ai là người chôn?
Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn,
Cũng là khi khách hồng nhan về già
Hồng nhan thấm thoắt xuân qua,
Hoa tàn người vắng ai mà biết ai!


nửa đêm rồi mà bị em Lâm hành, hình ảnh một tài nữ bất hạnh đến giờ vẫn làm người ta khóc hết nước mắt :|. nhớ lần đầu coi cảnh này, mười mấy tuổi đầu không hiểu chuyện nhiều, đã u sầu buồn bã không chịu nổi. trải qua năm tháng, cảm xúc cũng chai sạn nhiều nhưng khi nghe lại khúc hát chôn hoa này vẫn là không cầm lòng nổi. vai diễn cũng như cuộc đời của Trần Hiểu Húc đúng là hồng nhan đa truân, phận mỏng phúc bạc. thôi thì còn có một người đêm khuya thanh vắng, tâm sự chất chồng giờ này vẫn ngồi coi, vẫn khóc cùng chị :((.

Thứ Năm, 22 tháng 7, 2010

khúc quanh lãng mạn

Tôi làm việc trong phòng gửi đồ ở nhà ga Union. Từ nơi này, tôi có thể trông thấy mọi người lên xuống cầu thang nhà ga.

Ở phía bên trái tôi là quầy tạp chí của Tony. Cậu này lúc nào cũng huyên thuyên với tôi về định luật xác suất, chả là vì cậu ta rất mê đánh cá ngựa. Tony đã tính cho tôi rằng nếu tôi tiếp tục công việc ở phòng gửi đồ này trong 112 năm nữa thì chắc chắn tôi sẽ thấy được tất cả mọi con người trên thế giới!
Rốt cuộc thì tôi cũng dần dần tin vào cái định luật xác suất này. Nó cũng có vẻ hay đấy chứ! Bạn nên biết rằng Union là một nhà ga rất lớn, và tôi sẵn sàng cá với bạn là rồi tất cả mọi người đều phải bước ngang qua nhà ga này, ít nhất một lần trong đời.


Tôi kể về định luật xác suất này cho rất nhiều người, nhưng tất thảy họ đều cười vào mũi tôi, trừ Harry. Harry đến từ một tỉnh nhỏ hồi ba năm trước đây và kể từ đó, tôi thấy ngày nào Harry cũng đứng đợi ở đầu cầu thang nhà ga để đón chuyến tàu 9g05 phút.

Tôi nhớ lần đầu tiên gặp Harry thì đó chỉ là một anh chàng nhỏ nhắn và khuôn mặt đầy vẻ bồi hồi, xúc động và lo lắng. Harry ăn vận bảnh bao lắm, và tôi biết được rằng Harry đã có người yêu, họ sẽ đi đăng ký kết hôn khi cô gái đến. Tôi chẳng cần phải giải thích cho bạn biết rằng tại sao tôi rõ mọi chuyện như thế, bởi nếu bạn ngày nào cũng đứng ở đầu cầu thang quan sát những người chờ đợi thì bạn sẽ biết ngay thôi.

Hôm ấy, khi chuyến tàu 9g05 phút đến, tôi bận bịu với công việc của mình nên quên khuấy Harry. Tôi không nhìn về phía cầu thang nữa cho đến khi tiếng còi của chuyến tàu 9g18 phút sắp đến vang lên. Tôi quay ra nhìn và hết sức ngạc nhiên khi thấy Harry vẫn còn đứng đó.

Rồi cô gái - người yêu của Harry cũng không đến trên chuyến tàu 9h18 phút, trên chuyến tàu 9g40 phút cũng chẳng hề thấy cô ấy. Và khi tất cả hành khách của chuyến 10g02 phút đã khuất sau cầu thang, khuôn mặt Harry bắt đầu trở nên tuyệt vọng. Cậu ta bước đến ô cửa của tôi, đứng ở đó trông thật khổ sở. Tôi bèn gọi Harry lại và hỏi Harry về hình dáng của cô gái ấy.

Cậu ta bắt đầu tả: "Cô ấy thấp bé và có mái tóc đen, 19 tuổi, bước đi rất nhẹ nhàng. Khuôn mặt cô ấy - cậu ta suy nghĩ một phút rồi nói tiếp - đầy vẻ sống động, nhiệt tình. Cô ấy có thể đùa giỡn với tôi chút ít, nhưng tôi biết là cô ấy không bao giờ đùa dai như thế. Đôi mày của cô ấy rất dài, chụm lại thành một điểm ở giữa. Cô ấy có một cái áo lông thú màu nâu, nhưng có thể không mặc áo ấy ngày hôm nay".

Tôi rà xét lại trong trí nhớ của mình nhưng không thể nhớ được là có từng gặp một cô gái nào như thế hay chưa.
Harry đưa cho tôi xem bức điện tín mà cậu ta đã nhận được: "Đến vào ngày thứ Ba. Đón em ở ga. Yêu yêu yêu yêu - May của anh". Bức điện May gửi đi từ Omaha, Nebraska.

"Ô", cuối cùng tôi đành phải bảo cậu ta, "Sao chú không gọi đến nhà cô ấy? Điện thoại ấy?" - "Tôi chỉ vừa đến đây có hai ngày. Tụi tôi sẽ gặp nhau ở đây và cùng nhau xuống miền Nam kiếm việc làm", Harry đưa mắt yếu ớt nhìn tôi, "Cô ấy - May ấy, không cho tôi biết địa chỉ nào đâu, cô ấy vẫn đùa như thế đấy. May không còn ở nhà bố mẹ cô ấy nữa".

Rồi cầm bức điện, Harry lại thất thểu bước đến đầu cầu thang, đợi chuyến tàu 11g22 phút.

Ngày kế tiếp, dù bận rộn với công việc, tôi vẫn trông thấy Harry đứng đợi ở đó. Khi thấy tôi đã rỗi rảnh, cậu ta bước tới chỗ tôi.
Tôi hỏi" "Cô ấy có đi làm ở đâu không?"

Harry gật đầu: "Cô ấy là thư ký đánh máy. Tôi cũng đã điện thoại cho ông chủ cũ của cô ấy. Và tất cả mọi ngưòi nơi làm việc của May đều đã biết rằng May nghỉ làm để đi lấy chồng".

À, thì ra câu chuyện bắt đầu là đây. Harry đón mọi chuyến tàu đến trong ba, bốn ngày kế tiếp. Tôi có thể nghĩ rằng cái cô May đó đã chơi khăm chàng Harry tội nghiệp, chẳng chuyến nào đến mà có mặt cô ta. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng không bao giờ tin điều đó.

Khoảng hai tuần sau, tôi bắt đầu kể cho Harry nghe về định luật xác suất của mình. Tôi bảo với Harry: "Nếu cậu chịu đợi đến một thời gian dài nhất định nào đó, định luật xác suất sẽ cho cậu thấy May bước lên cầu thang này, một ngày - ngày ấy rồi cũng sẽ đến thôi". Harry vẫn nhìn chăm chú vào cái cầu thang như thể chưa hề trông thấy bao giờ, trong khi tôi tiếp tục giảng giải về những con số của Tony trong định luật xác suất.

Ngày kế tiếp, khi tôi đến chỗ làm của mình thì đã thấy Harry đứng sau quầy tạp chí của Tony và cậu ta nói: "Anh nghĩ xem, tôi cần kiếm một việc làm ở chỗ này chứ, đúng không?".

Sau đó, Harry làm thư ký, chạy vặt cho Tony. Chúng tôi không hề nhắc đến May và cái định luật xác suất đó nữa. Nhưng tôi để ý thấy rằng Harry luôn quan sát tất cả mọi người lên xuống cầu thang nhà ga.

Vào khoảng cuối năm, vợ chồng Tony chuyển đi nơi khác sinh sống và bán lại quầy tạp chí cho Harry. Harry mượn tiền để đặt thêm một tủ bán sô-đa, nước ngọt. Chẳng mấy chốc Harry đã có một cơ ngơi kinh doanh nho nhỏ và tôi phục cậu ta sát đất về điều này.

Cho đến ngày hôm qua. Tôi đột nhiên nghe một tiếng la thật lớn và tiếp theo đó là tiếng hàng loạt đồ đạc rơi đổ. Tiếng la là của Harry. Harry đã làm đổ nhiều búp bê và các thứ khác khi cố nhảy ra khỏi quầy. Cậu ta chạy ngang qua tôi và chụp lấy một cô gái thấp nhỏ. Cô ấy có mái tóc đen và đôi mày chụm lại thành một điểm ngay chính giữa.

Trong một lúc, họ đứng sứng nhìn nhau, họ khóc và cười, miệng thốt ra những lời vô nghĩa. Cô gái nói những từ đại khái như: "Em bảo đón em ở ga xe điện mà!". Harry hôn cô gái, rồi kể cho cô ta nghe rằng mình đã phải khổ sở như thế nào để chờ đợi cô trong suốt ba năm qua. Điều hiển nhiên đã xảy ra ba năm trước, đó là, May đã đến đây bằng xe điện, chứ không phải xe lửa, và trong bức điện tín, cô ấy muốn nói "ga xe điện" chứ không phải "ga xe lửa". May cũng đã đợi ở ga xe điện hết ngày này qua ngày khác. Cuối cùng, May xin được một chân đánh máy.

"Cái gì?" Harry hỏi. "Em đã làm việc ở đây trong suốt ba năm qua à?".
May gật đầu.

"Ôi trời đất ơi! Thế sao em không bao giờ bước xuống nhà ga này thế?" - Harry chỉ tay về phía quầy tạp chí của cậu ta - "Anh làm ở đây đấy. Quầy đó là của anh. Ngày nào anh cũng nhìn thấy mọi người lên xuống cầu thang".

Khuôn mặt May trông xanh nhợt hẳn đi. Cô ấy nhìn cái cầu thang và nói yếu ớt: "Em, em chưa từng bước lên cầu thang. Anh biết không, lúc đó em chỉ mới chân ướt chân ráo ra tỉnh để đi làm việc cho công ty. Ô Harry!". Rồi cô ấy choàng cánh tay qua cổ Harry và bắt đầu khóc thực sự.

Sau một phút, cô ấy lùi lại phía sau và chỉ tay một cách khó nhọc về phía cuối hướng bắc của nhà ga. "Harry, trong ba năm đằng đẵng, em đã làm việc trong chính cái nhà ga này, đánh máy trong văn phòng của ông giám đốc nhà ga".

Điều làm tôi thích thú nhất là cuối cùng, tôi cũng đã biết được rằng, định luật xác suất đã phải vận động như thế nào trong thời gian lâu chừng ấy, cho đến khi nó buộc được May bước lên cái cầu thang của nhà ga xe lửa...

(sưu tầm trên mạng)



kiếm mãi trên net mới ra được cái hình Union Station này ở tận Denver :| (chỗ em Két miệt mài quét tuyết vào tháng 11 năm ngoái), thiệt tình là cũng không rõ ở Mỹ có bao nhiêu cái ga Union như vầy nữa... nếu đúng là cái ga này thì đúng là nó quá bự đi :)), xác suất lại là môn mình dở tệ, cứ cho là mình sống được 112 năm đi nữa chắc mình cũng không dám cược đâu :D. oa oa truyện này thật là lãng mạn mà, đã từng post bên 360 rồi nhưng mà đọc lại thì muốn post thêm lần nữa -__-, ngày trời mưa rả rích ngồi trong phòng toàn lục đồ cũ nhưng mà kiếm lại được nhiều thứ hay ho phết. giờ đang tự hỏi cái biển hiệu công ty trông thế nào? =)).

nắm tay nhau đi giữa nhân gian

Đừng để tháng năm làm mỏi mệt trái tim chờ đợi

Tối nay Q nhắn tin nói bạn sẽ cưới vào tháng 8 :D. Bạn nói muốn mình đến chung vui. Mình thật lòng vui cho bạn biết bao, những người yêu nhau cuối cùng cũng thành gia quyến.
Có những ngày tháng bạn đã từng tuyệt vọng vì tình cảm, vì lòng người, nhìn thấy bạn khổ sở ngơ ngác đôi khi giữa đám đông muốn bật khóc, mình đã từng lo sợ bạn sẽ nghĩ quẩn quanh mãi, tưởng như đau thương đến chết ngay đi được, mới thấy đúng là phải "đi đến cùng của tuyệt vọng, để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa". Vì như một lý do lạ lùng, sau những đòn đau đó, số phận lại mang đến một tình yêu mới, bạn dường như xinh đẹp hơn, ngọt ngào hơn. Đó là duyên phận phải không nào?
Không cầu mong sớm tối bên nhau, thiên trường địa cửu chỉ mong có thể bình thản nắm tay nhau đi giữa nhân gian.
Q ơi, chúc bạn thật nhiều hạnh phúc!
Mong hạnh phúc của bạn cũng sẽ lây ra những người chung quanh (ví như mình chẳng hạn hihi).

p/S: vì từng có chung "đối tượng" tình đầu thơ dại, mình đổi nhạc trang ngoài một tháng mừng đám cưới bạn đó ^_^

Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010

khóc dần đi là vừa :((

và đây là teaser có sử dụng nhạc nền Norwegian Wood của The Beatles



News: First Teaser For Tran Anh-Hung's NORWEGIAN WOOD!

website Norway No Mori mà toàn tiếng Nhật không đọc được :| http://www.norway-mori.com/

nhận xét chung là teaser ngắn quá, không nói được gì nhiều nhưng khung hình thì đẹp bải hoải huhu

P/s: theo tin hành lang thì "bộ phim cũng được dự kiến công chiếu tại Việt Nam vào những ngày cuối tháng 12/2010", cầu trời là tin thiệt hic, tui muốn coi rạp pls

Thứ Năm, 15 tháng 7, 2010

The Beatles - Norwegian Wood



cuối cùng thì người ta cũng đồng ý để bài hát này trở thành ca khúc chủ đề của bộ phim cùng tên :D.

Thứ Bảy, 10 tháng 7, 2010

chắc là tiêu thiệt rồi :D

lời nói yếu ớt không thể ràng buộc tình cảm thất thường, chỉ biết là tui cam tâm tình nguyện chìm đắm trong tình cảm này _-_.
sau này nếu tui có bốc đồng, thất thường, bá đạo thế nào thì cũng phải bao dung tui (mà thiệt ra là tui không có như vậy đâu).
có được hay không?


p/s: thiệt ra thì không nên chìm đắm quá nặng -__-, ngựa sao cứ quen đường cũ :D

Thứ Hai, 28 tháng 6, 2010

lại nham nhở :((

tự nhiên ốm à :((, nửa tháng trời bóng banh suốt cả ngày cả đêm, hôm qua tính đi ngủ sớm rốt cuộc người đau nhừ tử, không thở được nên lăn qua lăn lại miết, cuối cùng quyết định thức luôn tới sáng coi thêm trận nữa :|, lúc leo lại lên giường chắc do lao lực quá mà ngủ như chết được thêm 2 tiếng đến 7h thì lại tỉnh :((, may mà cái lỗ mũi vẫn còn thở được :|, không những thông mà giờ mũi dãi lòng thòng chẳng lau kịp, rớt cả vào keyboard -_-

tự nhiên lúc ốm mới thấy tủi thân, muốn có ai đó kề bên :((, nhiều khi không để làm gì, chỉ muốn nghe giọng nói của người ta, muốn nằm trên giường nhìn người ta đi qua đi lại :|, ôi sao mà nó khổ quá hic

hổm rày cứ chiều đến là mưa không chạy ra ngoài đi công chuyện được, có mấy chuyện đã hứa là làm mà cứ nhây mãi huhu. giờ lại phờ lu cũng không dám chạy ra ngoài :((. nên mới nói không biết đã bao nhiêu lần tự nhủ chuyện cần làm phải làm liền, giống như yêu ai là phải nói liền chứ không đứa khác nó nói trước, đồ nào thích thì mua liền chứ không quay lại nó bán mất tiêu rồi, nhưng mà ở đời nó đâu có đơn giản, cũng phải dọ ý người ta, coi lại túi tiền, giống như thủ môn bắt bóng phải ra vô hợp lý chứ cứ ào ào rồi cúi cùng trật lất... nói túm gọn là làm người thiệt là vất :((

giờ thấy mệt kinh mà còn 800 thứ phải đọc, mắt mũi nghèn không :((, nguyên ngày ngồi hắt hơi không cũng mệt chứ đừng nói là mần cái gì :| :((

Chủ Nhật, 13 tháng 6, 2010

post chỉ để có post mới :))

mới chỉnh lại cái template nên testing chút thôi chứ thiệt ra không có chuyện gì để mà kể lể. nhưng đã tạo entry mới thì cũng phải nghĩ ra cái gì cho đáng để mà viết vô cho nó có chữ chứ hả?! nhìn xuống cái post trước thì cũng là Chủ nhật. tuần trước thì soạn nhạc. tuần này thì thử chức năng design mới của blogspot. thế có coi là cũng có chuyện để kể ko nhỉ?

sao cái template này làm tui nhớ Forrest Gump quá, anh này ảnh thiểu năng nên không bao giờ ảnh nhớ ngày tháng rõ ràng. tui nhớ trong phim đó ảnh toàn tự sự kiểu, mẹ mất vào một ngày thứ hai, Jenny mất vào một ngày thứ ba... ối giời sao tự nhiên lại nói chuyện mất mát ở đây nhỉ :|. nói chung là ảnh làm tui muốn khóc mỗi lần ảnh nói là cái này hay cái kia xảy ra vô thứ mấy thứ mấy, tui coi lần nào đến mấy đoạn đó đều cảm giác thấy nghẹn ngào hết. nhiều lúc tui cảm thấy cái đám làm phim sao mà chúng nó ngầu thế chứ. mấy cái chi tiết vụn vặt mà làm người ta nhớ mãi :))

à giống chiều nay nè, đi ăn BBQ ở BH, đúng là ăn một bát cháo chạy ba quãng đồng. nhưng mà nói chung cháo chiều nay không tệ. tui vẫn thích kiểu ăn uống nhỏ nhẻ, thân mật như vầy dù cũng thích đông người nhưng mà nói chung ăn uống xô bồ thì cũng không khoái gì lắm. nhà bạn lại có vườn rất đẹp, ngồi ăn ún nói chuyện dưới tán cây sau cơn mưa cũng thú vị. lúc đến nơi thì nhà cúp điện, bạn N ăn được đến gần 6h thì đi ăn tiếp ở SG :)), mọi người dọn dẹp xong thì ngồi ăn trái cây, chờ đến lúc có điện thì đi về, về nhà thì sà vô coi đá banh. gần đến lúc đi ngủ thì la liếm thêm cái này, thế là giờ lại ngồi type được nhiêu đây chữ. buồn ngủ quá oa oa...

thôi ngủ ngon.

p/s: giao diện mới cũng được á, các bạn cứ cố gắng phát huy đi, làm thêm vài template nữa mình sẽ thử thêm nữa, để có sửa thì post entry mới chứ mình đúng là lười cũng hết thuốc chữa rồi :))

Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010

Time After Time (Frank Sinatra)




mình muốn sau này mỗi tối CN, dù là ngày mưa hay ngày nắng, trong quán đầu heo chỉ bật nhạc của Frank Sinatra (giống như tối CN hôm nay nè, đang ngồi bàn soạn nhạc này hí hí)

Thứ Ba, 25 tháng 5, 2010

bắt trẻ đồng xanh

Phùng Khánh dịch

trong những ngày hè nóng nực của cái thành phố này, hàng đêm bầu bạn với tôi chính là cuốn sách của Salinger. thề với bạn là tôi chết được với cuốn sách này :). (dù không phải phải đang trong cơn buồn chán trối chết của đời mình)

ấn tượng đầu tiên đến từ bìa sách. một màu xanh mướt mát, trên đó chỉ có tựa đề và tên tác giả. đơn giản, nhưng cũng đầy thách thức, y như cuốn sách vậy. nếu có cuộc bầu chọn bìa sách, tôi nhất định là vote cho bìa này. anh Đỗ Hữu Chí đã làm một bìa sách tuyệt vời, hoàn toàn ăn khớp với tinh thần của chính câu chuyện trong đó. tiếp đó, tôi nghĩ "bắt trẻ đồng xanh" đã có được một dịch giả cũng ngầu không kém. tôi thật sự ngưỡng mộ bản dịch này đó. (dù chưa đọc bản TA -_-)

tôi thích toàn bộ cuốn sách ngay từ dòng đề tặng. trang đầu tiên, tác giả đề tặng một câu rất ngắn. dành tặng mẹ. nhân vật xưng tôi trong "bắt trẻ đồng xanh" có một bà mẹ được miêu tả là nóng nảy (cái kiểu sốt cả ruột ấy). có lẽ mọi người không hiểu là tôi đồng cảm chuyện khỉ gì với vấn đề này của thằng cha trong sách. thật ra, bà già tôi cũng là một phụ nữ luôn lo lắng thái quá, cái kiểu gà mẹ chạy quanh ổ trứng, luôn "make a mess" trong nhiều tình huống chẳng có gì mà phải xoắn (con dại cái mang -_-). nhiều lúc tôi rầu bà già chết được. nhưng biết làm xao?! con cái không chọn được cha mẹ hề hề, mà tôi thì tin rằng mẹ là người duy nhất trên cái cõi đời này có thể yêu thương tôi vô điều kiện, thế đó. có đọc hết cuốn sách mới thấy dịu dàng làm xao khi cuốn sách này được viết để tặng mẹ :D.

thanh xuân của bạn đã trôi qua như thế nào? thanh xuân của tôi trôi qua rất bình lặng, nhưng không phải vì thế mà nó ít huyết lệ =)). thậm chí tôi đã tin rằng thanh xuân thật sự là những ngày tháng dai dẳng buồn chán và cô đơn chết được, mà ai cũng đã bị buộc vào đó, vì thế trưởng thành thật sự là một quá trình đau đớn hơn hết thảy nhưng cũng kỳ diệu hơn hết thảy. tôi cam đoan với bạn cuốn sách này thật sự là một cuốn sách viết về những nỗi buồn thanh xuân xuất sắc nhất mà bạn có thể tìm được. một cuốn sách có thể làm thay đổi cuộc đời người ta :).

khi đọc sách tôi tự hỏi làm xao mà tác giả có thể viết về cái cuộc đời chán bỏ mẹ này bằng một giọng điệu tỉnh táo mà vẫn hài hước đến như vậy. tôi tin rằng tác giả phải là một người yêu cuộc đời này tha thiết lắm mới có thể viết ra hẳn một thứ ngầu như vầy. cái kiểu nổi loạn có thể làm nhăn mặt bất cứ một nhà sư phạm nào lại dễ dàng đi vô đi ra, khiến bạn đọc khoái chí không ngớt. cả cuốn sách kể lể dông dài về một thằng cha bị đuổi học vì không thể chịu nổi trường học các thứ. vậy thì có gì hấp dẫn. thiệt ra thì nó không hấp dẫn. ai cần. cái đã giữ tôi lại suốt cùng những trang sách chính là tấm lòng. bạn cảm thấy khó tin một thằng cha chửi thề liên miên, nhưng lúc nào cũng nói về gia đình mình bằng tất cả những lời lẽ ngọt ngào (dù bề mặt con chữ thì cũng chẳng thấy ngọt ngào chỗ nào). tôi yêu vô cùng những đoạn văn mà nhân vật Holden nói về cha mẹ mình, em Allie, em Phoebe và anh D.B.

thời gian có thể sẽ trôi qua rất nhanh, những đứa trẻ rồi sẽ trưởng thành, duy chỉ có nỗi cô đơn của con người vẫn ngàn đời như vậy. có lẽ vì thế mà “bắt trẻ đồng xanh” sẽ vẫn là cuốn sách còn lại mãi cùng thời gian, bầu bạn với nhiều thế hệ nữa.

P/s: viết nhảm xong thấy nó nhảm quá mà tiếc công type nên thôi vẫn cứ post lên =)). xong rồi ta lại đi bơi móc ba cái thứ sẹc xi mê mải tiếp đây.

Thứ Ba, 18 tháng 5, 2010

sáng nắng chiều mưa trưa có bão

ai cũng nói con gái sáng nắng chiều mưa, còn tui thì gái già nên thiệt tình là trưa trưa còn có thêm bão nữa =). nhưng dạo này thấy ông trời còn ẩm ương hơn con gái nha, mà sao ai cũng gọi ổng, tui nghi là bả lắm, như lúc này nè, bả cứ ọ ọe hoài, ngồi trong phòng ngó ra chỉ thấy trời vằn vện y như lúc bà già cáu tiết :-p, mà hoài chưa khóc được, cái mặt nhăn nhúm, tối sầm, phát khiếp =)). chắc là nhức mình dữ lắm, tại dạo này đi đâu cũng thấy tụi nó la oái oái réo rắt gọi trời, vì nóng quá :(

tự nhiên gái già thấy bà trời ẩm ương thì lại thèm ăn chè, thèm quá trời quá đất, giờ phải chi có ngay một ly chè bà ba, có khoai sắn bột bán nước dừa đập thêm nước đá, hồi 15 tuổi ngày nào cũng ăn 2 ly, mà sao không mập được cũng hay thiệt :|

thèm tới mức bây giờ ngồi nghĩ hay là mình mở quán chè, sáng sáng dọn đồ nấu chè, trưa thì bày biện bán buôn, chiều đến ăn chè ế rồi đi ngủ. cuộc đời phải chăng cũng chỉ quanh đi quẩn lại có vậy, mà tui thì mệt mỏi rồi không mơ ước gì cao sang nữa :|

nhớ trời mưa, nhớ bạn, phải chỉ lúc này rủ bạn đi ăn chè :((

Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2010

sao mãi vẫn không mưa?

trời đất gì mà như thế này, mãi không rớt được một giọt nước nào, nhìn xuống mà coi, dân đen sắp chết khô cả rồi
việc thì làm mãi không xong
chuyện cần nói mãi vẫn chưa nói được
nhớ lại gần năm trước, phải xoá cái tin nhắn viết mấy năm cũng không xong, đằng nào thì cũng chẳng bao giờ xong, dẹp đi là xong liền, vậy đó :D
nhiều lúc nghĩ cũng chẳng biết xong hay không nhưng mà chần chừ thì chẳng có cửa nào mà biết được nên càng ngày càng sốt ruột, làm ăn cái quái gì cũng điên cả người :|
tự nhiên muốn cào cấu cắn xé một người này :|
nghe xong bản thân còn thấy ghê
thôi đi ngủ :((
đời lỡ buồn... vậy rồi

Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2010

đại mạc hoang nhan

*đặt gạch*
sau này có thể để tui đặt tên con trai tui là Thư Dạ được hông?

Thứ Sáu, 2 tháng 4, 2010

dưới tàng hoa

lúc nào cũng cảm thấy tình cảm chỉ như một cánh bướm mỏng, có đó rồi mất đó, thật khó mà nắm bắt.

chẳng biết đã quen biết như thế nào, cũng chẳng biết từ khi nào đã yêu. hình như đã lâu lắm, bản thân cũng mơ hồ không rõ ràng nữa. từ khi bắt gặp cho đến bây giờ, đều là những ngày tháng sống như trong mộng, đôi lúc không biết phải làm sao để kiềm chế mong muốn có được con người đó trong cuộc đời mình.

nếu có làm gì không đúng với thân phận cũng là vì không nỡ... nhìn tình cảm đó lặng lẽ lớn lên, ra hoa rồi lặng lẽ lụi tàn.

cũng không dám nói bản thân suốt cuộc đời này chỉ yêu một mình người ta, nhưng nếu có một ngày, không còn yêu thương nữa, nhất định sẽ nói ra để người ta được biết.

chỉ mong là đến khi đó không cần dối gạt nhau!
chỉ là hy vọng chúng ta có thể cùng nhau đi qua thêm một đoạn đường!

sói. 02.04.2010
(viết tặng những ngày qua)

Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010

lại là hoa đào

vừa đói bụng, vừa đau tim
tự kỷ nữa nè

Thiên Hạ (天下)
(người dịch: Hà Hoa Khứ)
(trích)
Đời này hữu tình hà tất sợ gió táp phong ba
Bi thương đến bạc đầu chẳng giữ được phương hoa
Vứt bỏ cả giang sơn như họa,
đổi lấy nụ cười của người đẹp như hoa
Đổi được rồi, thì đời này không còn vướng bận

Tâm không oán, yêu hận cũng tùy tâm
Thiên địa lớn, đường tình vô bờ bến
Chỉ vì người mà không màng thiên hạ


Thứ Sáu, 26 tháng 3, 2010

số khổ

số khổ thiệt rồi gái ơi :-s
chán quá, mấy cái cần làm thì không lo làm, còn hỏi xao cứ nghèo đói nheo nhóc hoài. có ai mà như mình đâu suốt ngày bưi móc ba cái thứ tào lao, lậm vô rồi lại không dứt ra được là dư lào :((, khổ quá đi mất.
mà nói tới lậm vô mới thấy gái khổ thiệt, gì mà lậm nặng quá, cái gì cũng giữ cự ly an toàn thôi phải khoẻ không, sao lúc nào cũng bộp chộp, sốt cả ruột. ôi mà cái loại ăn ngay cho giòn nó phải thế huhu, phải lao đầu đụng vách sứt trán mẻ mày rồi mới tỉnh táo chút, chỉ để nhận ra là phải tiếp tục đập vô đó :| =)).
phải chi ta lậm làm ăn thì cũng đỡ rồi, sao làm ăn thì nó cứ lan man, tạm bợ mà mấy cái thứ ba chấm thì cứ gọi là đuổi tận giết tuyệt là xao (mà cũng chưa được tới level đó nữa oà oà)
ngày hôm qua đi nghe "những câu chuyện thành công" mới thấy mình tự kỷ chưa đạt trình độ, mấy ảnh mấy chỉ thiệt là luyện chưởng pháp "tự kỷ thần công" trình cao, vô đối ;)), mèo vẫn hoàn mèo, giả vờ cũng không được hê hê. thiệt ra không mong gì đến ngày được đứng ở trển như mấy anh chỉ nhưng mà ngày hôm qua gái già tuyệt vọng đã quyết định bước khỏi vùng an toàn, một lần nữa.
an toàn hay không an toàn, cái nào khiến người ta yên tâm hơn, giờ mới thấy yên tâm cũng chẳng để làm gì, để cho vui thôi =)). đã thế thì tiếp tục phải khổ rồi. tự mình đa tình, tự mình đèo bòng, là tự mình nhận lấy. vầng thì iem nó chấp nhận là kiếp này số khổ đó. vì vậy giờ không có gì bàn nữa, đập tới khi nào chết thì thôi :|. giờ xéo đây.
p/s: hôm nay chịu không nổi cuối cùng trời đã chịu rơi nước, mưa đầu mùa như cái hôn dịu dàng đặt lên đôi môi nứt nẻ của thị Nở =)). nhớ ai như nhớ trời mưa, nắng hạn mà gặp được mưa rào thiệt khiến lòng người vô cùng hoan hỉ.

Thứ Ba, 23 tháng 3, 2010

Khuynh Tẫn Thiên Hạ - Loạn Thế Phồn Hoa - MV


Sơ ngộ dưới tán đào hoa, phong trần một kiếp ngàn năm truyền kỳ.
Tình ấy, thăng tận bích lạc hạ cùng hoàng tuyền...
(Đài Lạc)
thiệt là kinh tâm động phách, làm xao mà chúng có thể làm ra một MV như vầy. đúng là đau đớn lăn lộn, lệ rơi máu chảy mà. ngược luyến tàn tâm, sinh ly tử biệt, làm xao để từ bỏ -_-

Chủ Nhật, 21 tháng 3, 2010

ra đi là để trở về

hy vọng trở về không mang lại áp lực to lớn nào, nó chỉ đơn giản là cần quay về thì quay về.
cũng hy vọng lần trở về này có thể làm được những chuyện mình muốn làm, sống cuộc đời như mình mong muốn.
nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước, nhưng ước mơ vẫn là điều nên có. mỗi khi chán nản hãy nghĩ tới những người trồng cây cao su :|, bôn ba vất vả nhiều năm, đôi khi thất vọng vì không nhìn thấy hoa trái gì, nhưng khi cây cao su đã thu hoạch được rồi thì không còn phải lo lắng nhiều nữa :-s.
nói ít nhưng phải hiểu nhiều. vậy nha, đi đường bình an.

Thứ Sáu, 19 tháng 3, 2010

thất dạ tuyết


đêm qua ngủ mơ rất sợ, thức dậy đi đi lại lại hồi lâu, sà vô bàn đọc tiếp mấy khúc nhưng tự dưng lại thấy buồn ngủ không sao nhấc mắt được, lại bò vào trong chăn.
đang đọc cuốn này, phi thường thích lời bạt

Bôn ba ngàn dặm đến gặp người nói câu giã biệt
Trong đêm tuyết đầu tiên và cuối cùng
Trên đồng hoang lạnh giá âm u, chúng ta cùng sánh vai chung bước
Bao nhiêu lời nói đều ngưng đọng trên môi
Cùng ngẩng đầu lên, người ơi có thấy:
Bảy đêm hoa tuyết nở rộ rồi lụi tàn
Tựa như buổi tương phùng ngắn ngủi và ly biệt muôn đời
Thứ cho ta vì đã quay mình bước đi vào lúc ấy
Vì năm tháng hoang lương
Vì cuối cùng ta không thể kiên trì
Vì tình yêu sâu đậm nhất trong đời, rồi cũng không chống nổi với thời gian.
(Thương Nguyệt)

văn chương của Thương Nguyệt thiệt là mỹ lệ vô cùng, nhưng lại mang đậm dấu ấn của nữ nhân, dù bi thương song vẫn dịu dàng, nhu mì. những đau đớn rồi bình thản đến ngỡ ngàng, tầng tầng lớp lớp kiến giải của kiếm, của hiệp, của tình trong Thất Dạ Tuyết khiến người ta phải chấn động mãi không thôi. nỗi chua xót đến hoang vắng lòng người có thể làm chúng ta không ngừng rơi lệ nhưng bi mà không luỵ. Thương Nguyệt, nàng giờ thành tác giả yêu thích của ta rồi :D

Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2010

hoa rơi trong mộng biết bao nhiêu...


qua nay đọc lại một số tin về mấy cuốn sách đã mong mỏi từ lâu mà chẳng bao giờ được dịch, nếu muốn tự mình đọc bản gốc thì chắc đợi kiếp sau -_- vì giờ mà đi học lại tiếng Hoa đến lúc đọc được sách chắc cũng trần ai (nói nghe hơi ghê chứ mình xác định là thôi ráng tìm hiểu thêm về tiếng Việt đã huhu). đơn cử là cái cuốn có tựa đề như ở trên đó. luôn có cảm giác nó sẽ là cuốn sách dành cho mình dù chưa biết rốt cuộc thì nó viết cái gì đó nha (đâm hơi chút ak ak)
hôm nay nguyên một ngày trời chạy nhong nhong ngoài đường từ sáng tới tối, lưng cổ ê ẩm hết mà giờ lại ngồi gõ lọc cọc đến ê mông (ý là mình ngồi ê mông chứ gõ thì ko có ê mông rồi @_@)...
tiễn mấy bạn đi hết, mình lại về tự kỷ "bên sông" đây, lúc còn ở đây mình không từng có cảm giác này, cảm giác trống trải đó, ý là dù không có nói chuyện hay ở bên cạnh nhưng mình luôn nghĩ giờ này mình ăn cơm chắc mấy bạn cũng đang ăn cơm, mình đi ngủ là mấy bạn cũng ngủ, ít ra chỉ cần muốn là mình có thể chạy tới dòm vô mặt mấy bạn được -_-. tất nhiên cái mặt mình nó chả biểu hiện gì ra ngoài nhiều được, có lẽ từ nhỏ nó đã cứng đơ vậy rồi nhưng thiệt là mình chỉ muốn biến mấy bạn nhỏ xíu bằng hột đậu rồi bỏ vô trong túi, lâu lâu lôi ra tự kỷ vậy mà, giữ rịt vậy chứ không có thích đụng đến đâu chỉ khi nào có cảm giác "hoa rơi trong mộng" mới lần giở ra =)), thói đời trái khoáy vậy đó.
nhưng sau hôm nay mình nhận ra một sự thật là dù mình có muốn giữ rịt nhiều chuyện trong lòng cũng không được nữa rồi, nếu còn có cơ hội để mình gặp lại các bạn, mình sẽ không để mấy bạn trong túi mà sẽ đem đặt ở chỗ nào dễ nhìn thấy nhất trong tầm mắt của mình, hứa đó. nếu cơ hội đó là không có thì mình chỉ còn một cách thôi là ngày nào đó mình sẽ đi đến nơi mà mình có thể yên tâm là mấy bạn sẽ luôn trong tầm mắt của mình :|. túm lại là giờ mình mỏi tay lẫn mỏi mắt nên chắc đi ngủ trước hic, khi nào bình thường trở lại thì mình sẽ viết tiếp chuyện bữa nay :-s

Chủ Nhật, 7 tháng 2, 2010

làm bánh (repost)

Sáng chưa kịp mở mắt từ trên giường té xuống đất, đã nghe tiếng mẹ gọi í ới, ra tới ngoài là đã thấy cảnh tượng thời vua Hùng =)). Thời vua Hùng thì qua lâu rồi, nhưng mỗi năm đến Tết một trong những chuyện mà con cháu vua Hùng đều vẫn làm đó là gói bánh chưng =)). Thật ra bây giờ không phải cần phải tới Tết mới có bánh chưng, vô siêu thị hoặc các tiệm bánh mà có bán loại này thì ngày nào cũng ăn ngán tới cổ luôn; nhưng thời xưa thì nghèo, cả năm đói kém, Tết nhất sang trọng lắm chính là nồi bánh chưng, già trẻ có dịp quây quần, nhất là con nít thì hạnh phúc vì được lâu bâu coi người ta gói bánh, lúc nấu bánh thì vùi vào bếp mấy củ khoai, vừa ăn khoai nướng, vừa chơi trò chơi.

Sự tích bánh chưng bánh dày thì ai cũng biết rồi hen nên hông có rảnh ngồi kể lại chi cho mệt, hôm nay tui quyết định sẽ kể chuyện nhà tui đã gói bánh chưng như thế nào? Nhà tui hay gói bánh mỗi dịp Tết đến, vừa để dùng, vừa để tặng bạn bè, người thân như một món quà ăn Tết. Thật ra, ngày Tết chỉ vui nhất là phần chuẩn bị chứ qua giao thừa thì thấy cũng thường thôi. Ngày tui còn nhỏ bố mẹ làm bánh cho chúng tôi vui, vừa để giáo dục truyền thống, vừa để chúng tôi cảm nhận cái phần không khí đặc biệt đó nó vui như thế nào (cũng có thể là tại người lớn thấy buồn nên gói bánh chứ hông nghĩ ngợi nhiều như tui suy diễn) dù là có thể ra ngoài mua bánh về, không cần tốn thời gian lại lỉnh kỉnh đủ thứ (nhưng mua bánh vừa tốn tiền mà chưa chắc ăn đã ngon đâu nha). Năm nay trong không khí hồ hởi phấn khởi của đất nước vào xuân (sau một năm toàn cầu khủng hoảng rệu rã) tui quyết định sẽ ghi chép lại cho vui cái trình tự gói bánh chưng của gia đình, và vì cũng đã đủ lớn để mong bé lại, coi như để dành ở đây :D:D:D

Công thức nấu bánh chưng bao gồm

Thành phần: gạo nếp ngon, đậu xanh, thịt heo, gia vị (hành củ tím, muối, tiêu) lá dong, lạt tre.

4

Đậu xanh mua về ngâm 6 tiếng, đãi vỏ, đồ chín, đánh nhuyễn rồi nắm thành từng nắm để dễ bề phân chia vô từng bánh (có thể dùng đậu xanh đã được đãi, làm sạch ngoài chợ vẫn hay bán nhưng nó khô không ngon bằng là tự mua về ngâm xong rồi mới đãi vỏ).

Gạo nếp mua về có thời gian cũng ngâm khoảng 4 – 5 tiếng đồng hồ, rồi vớt ra giá cho ráo. Trước khi gói bánh thì trộn thêm muối vào đó cho đậm đà.

Thịt heo mua về ướp với hành tím, muối và tiêu. Chỉ như vậy thôi là được rồi, đừng bỏ nước mắm vô nha, tui chưa thử nhưng tui nghĩ chắc ăn không được :P

Lá dong thì có nhiều loại như là to, vừa, nhỏ, nhà ai sang thì mua toàn loại lá to, gói sẽ đẹp và không cần chèn chắn kỹ, nếu như mua lá vừa hoặc nhỏ thì phải dùng nhiều lá hơn một chút để đảm bảo là bánh không bị sùi. Lá dùng để gói bánh mua về rửa sạch, lau khô từng lá đó nha. Cái này tưởng là không quan trọng vì đằng nào mà chả cho bánh vô nước để luộc, nhưng mà muốn bánh bảo quản được lâu thì lá gói phải sạch sẽ, nhất là trong Nam thời tiết nóng ẩm hoàn toàn không phù hợp để bảo quản bánh lâu bên ngoài.

Lạt tre mua về trước khi gói bánh phải ngâm nước cho mềm. Lạt mềm buộc chặt là đây nha mấy bạn.

1

2

3


Sau khi chuẩn bị hết mọi thứ thì qua công đoạn gói bánh.

À trước khi gói bánh, thì nhớ cột chó mèo để tụi nó không làm loạn và giữ vệ sinh chung cho khu vực làm việc, dù ánh mắt nhìn đau đáu thế này =))

5

Tuỳ theo tay nghề mà có người có thể gói tay thường, không cần dùng khuôn mà vẫn canh được để bánh tương đối bằng nhau (vì phải luộc bánh trong một cái nồi trong cả gần 10 tiếng đồng hồ nên nếu bánh to bánh nhỏ sẽ khiến tụi nó chín không có giống nhau), nhà tui toàn tay mơ không à nên gói bằng cái khuôn, khuôn này tui không biết chỗ nào bán đâu vì khuôn này tự tay bố già đóng :P, tất nhiên trong nhà tui thì tay nghề gói bánh của bố già là nhất rồi :D.

Đầu tiên là xếp lá, rồi đặt lá vào khuôn, lớp đầu tiên là một lớp nếp, rồi tới đậu, rồi thịt heo, rồi lại một lớp đậu, và cuối cùng phủ kín là một lớp nếp nữa, phải đặt sao để nhân bánh không được lộ ra dính vào lớp lá bên trong, như vậy sẽ giữ cho bánh chưng được lâu hơn.

6


7


Sau hết là ém chặt tay để bánh giữ nếp, và buộc chặt lạt, có thể buộc từ 6 đến 8 lạt tuỳ theo bánh.

Tàn cuộc vui rồi

tan-cuoc

Hôm nay bé gái là người hốt hụi chót :D

toc-dai

Thành phẩm một nửa đây

thanh pham

Đặt vô nồi, người ta nói dùng nồi tôn gì đó thì khi luộc lá dong vẫn giữ được màu xanh rất đẹp (do phản ứng hoá học gì giữa cái chất liệu của cái nồi với đám lá) nhưng mà nhà tui không có nồi kiểu đó nên nào giờ toàn là dùng cái nồi nhôm này. Hình trên cái đám lá ai để ý sẽ thấy một đám cọng của lá dong, cái đó được dùng vào lúc này, nhớ là đặt bánh vô nồi thì trước đó phải chèn đáy nồi bằng mấy cuống lá này để bánh chưng không có nằm dính vô đáy, trên cùng thì đặt một đám lá dong còn dư lại sau khi gói...

9

Dựng rạp ngoài cửa nhà nè.

10

Nước đã sôi

11

Nồi bánh này nhà tui thường nấu từ 10 – 12 tiếng liên tục, nên nấu củi (đi kiếm củi cực ghê lắm, xin xỏ nhà nào đang xây dựng trong khu nhà tui có dư thì cho haha, mà xin như vậy cả 10 năm nay, nói vậy là biết cái khu tui ở nó đam mê xây nhà cỡ nào rồi đó). Rạp ở ngoài đường nên mong nhất là trời không có mưa xuống, thuỷ triều dưới sông không có lên (thuỷ triều lên là cái con đường trong hình đó ngập nha, ghê lắm nấu bánh mà cũng trong trời trông đất trông mây, trời yên biển lặng mới yên tấm lòng haha)

Mà nói thiệt nha, tui chưa thấy cái bánh nào chuẩn bị thì cực, gói ghém phức tạp, luộc thì lâu mà ăn thì hông thấy ngon (tui hate bánh chưng mà), tui thích nghịch thôi chứ ăn ít lắm :)

Sau khi bánh chín (tới sáng mai mới chín hic) thì phải vớt ra cho liền vào chậu nước rửa sơ bên ngoài từng chiếc bánh (vì trong quá trình nấu lâu như vậy, trong nồi chảy ra mỡ màng, phải rửa sạch thì bánh mới giữ được lâu), rồi bắt đầu nén bánh, bánh chưng phải được nén để nước trong bánh chảy hết ra ngoài, vừa để được lâu lại vừa dền bánh ăn mới thơm dẻo…

(Tháng 2/2009)

tình đã quên mỗi sớm mai lặng trôi...

trưa nay ngồi đói meo râu vừa ngủ lơ mơ vừa nghe văng vẳng khúc tự tình "tình đã quên, mỗi sớm mai lặng trôi..."! phải chi không còn phải thức giấc một sớm mai như vậy -_-, bi kịch là càng vùng vẫy càng lún sâu, kinh nghiệm là không muốn bị lún thì đừng vùng vằng, cứ để chìm từ từ êm ái thôi =)).
sáng ngồi chat với YG nó nói dạo này khai quật được mỏ than nào hả, thấy bán than ghê quá, nói thiệt chứ mình nản vụ bán than lắm nên đang nghĩ nếu bán muối thì có khá hơn không =))
túm gọn lại là một buổi sáng CN ngớ ngẩn hết sức, nhưng nó lại xót xa lén lút i như cái tựa đề bài hát giàn thiên lý đã xaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Thứ Năm, 7 tháng 1, 2010

to all the loves that bring us to life



" So i have one question,
if we can love someone so much,
how will we be able to handle it the one day when we are separated?
And, if being separated is a part of life,
and you know about separation well.
Is it possible that,
we can love someone and never be afraid of losing them?
At the same time, I was also wondering.
Is it possible that,
we can live our entire life without loving anyone at all? "