Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

anh Justin hát rằng
"It's like you're my mirror
My mirror staring back at me
I couldn't get any bigger
With anyone else beside of me

... I see truth somewhere in your eyes
I can't ever change without you
You reflect me, I love that about you
And if I could, I would look at us all the time"

hồi nhỏ tui nghe người ta nói những người yêu nhau hay giống nhau, không tin lắm. nhưng giờ thì tui nghĩ là bạn yêu ai đó vì bạn thấy một phần bản thân mình trong người kia... đó là lý do vì sao anh nói nếu có ai giống y như anh, anh sẽ yêu ngay lập tức :)). đôi khi ngồi nhìn những tấm ảnh cũ, tui tự hỏi mình đã biết anh chưa, mình có hiểu con người này không? đôi khi tui thích những ngày như thế này, những ngày yêu một mình, tui có thể yêu anh im lặng và chân thành hơn một chút...

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

bữa cuối tuần về nhà có đi coi Ender's Game với bạn, trong phim có một câu như thế này "In the moment when I truly understand my enemy, understand him well enough to defeat him, then in that very moment I also love him", và còn vài đoạn khá xúc động.
mình thì nghĩ rằng người ta không thể nào hiểu rõ về một ai đó mà lại không yêu người đó. mình không có kẻ thù, ừ hay nói đúng hơn chưa đặt ai vào thế đó... khi bạn đặt ai đó ở phía đối diện và mạo hiểm cơ hội để hiểu thêm về con người đó, càng hiểu biết về một người, bạn sẽ luôn phải trả giá bằng tình cảm. nhưng bài học mà mình rút ra là nếu bạn cho mọi người cơ hội để họ hiểu biết về mình, họ có thể sẽ yêu bạn... đừng sợ chuyện đó. đúng vậy, mình phải luôn nhắc nhở chuyện này với bản thân.
rồi mình nghĩ khi mình đủ hiểu về những chuyện đã xảy ra, đủ hiểu cuộc đời tại sao lại thế này, mà không phải thế kia, mình rồi cũng sẽ yêu cuộc đời này. nó đẹp quá mà...
và nếu tất cả mọi người trên thế giới này có thể hiểu biết về nhau như vậy, thế giới chắc chắn chẳng còn xung đột nữa. người ta chẳng còn cần phải đánh nhau. chiến tranh thật sự là chuyện vô nghĩa. thấy ghê hem. chuyện này chắc còn xa lắm. người ta sẽ luôn đánh đấm, cãi vã thật nhiều thì mới hiểu nhau... đành coi đó như một cách thức, một thời kỳ quá độ vậy. đầu tuần việc nhiều không biết làm xao nhí nhó mấy chuyện thế thôi.

Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

"Tôi nâng ly, nhìn một lần nữa khắp căn phòng. Tường màu trắng, trần nhà màu trắng, quạt trần bốn cánh dung để trang trí. Ở đây giống hệt căn hộ của chúng tôi. Vừa uống cạn thứ chất lỏng nhạt màu thì từ radio vang lên bản nhạc quen thuộc. Billy Joel. Chẳng hiểu sao tôi muốn khóc. Cuộc sống bất an, toàn những ngõ cụt, chẳng biết khi nào sẽ đổ vỡ. Cuộc sống được tạo nên chỉ bằng tình yêu thương lẫn nhau. Nhưng đây là bài hát nào nhỉ?

Là bài đầu tiên trong album thời kỳ đầu, bài hát mà chỉ nghe giai điệu của nó thôi đã muốn khóc.

- Đúng rồi, đó là bài She’s got a way. Kon nói như nhìn thấy được cảm giác của tôi.

Ngày mai, ngày kia rồi sau đó nữa, chúng tôi sẽ sống như thế này. Tôi rót thêm một ly champagne và uống cạn.

- Ước gì em sẽ nhận được hai phần quà cho ngày kỷ niệm sang năm. – Shoko nói, Cézanne trước mắt tôi như đang mỉm cười thích thú."

mình không muốn khóc, nhưng hôm nay khi đọc lại những dòng này mình đã khóc không ngừng. mình cũng là George, mình đã giết Lennie. mãi không nhận ra được, vật trong tay tiếc không nỡ buông đã chết đi rồi...