Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

"Tôi nâng ly, nhìn một lần nữa khắp căn phòng. Tường màu trắng, trần nhà màu trắng, quạt trần bốn cánh dung để trang trí. Ở đây giống hệt căn hộ của chúng tôi. Vừa uống cạn thứ chất lỏng nhạt màu thì từ radio vang lên bản nhạc quen thuộc. Billy Joel. Chẳng hiểu sao tôi muốn khóc. Cuộc sống bất an, toàn những ngõ cụt, chẳng biết khi nào sẽ đổ vỡ. Cuộc sống được tạo nên chỉ bằng tình yêu thương lẫn nhau. Nhưng đây là bài hát nào nhỉ?

Là bài đầu tiên trong album thời kỳ đầu, bài hát mà chỉ nghe giai điệu của nó thôi đã muốn khóc.

- Đúng rồi, đó là bài She’s got a way. Kon nói như nhìn thấy được cảm giác của tôi.

Ngày mai, ngày kia rồi sau đó nữa, chúng tôi sẽ sống như thế này. Tôi rót thêm một ly champagne và uống cạn.

- Ước gì em sẽ nhận được hai phần quà cho ngày kỷ niệm sang năm. – Shoko nói, Cézanne trước mắt tôi như đang mỉm cười thích thú."

mình không muốn khóc, nhưng hôm nay khi đọc lại những dòng này mình đã khóc không ngừng. mình cũng là George, mình đã giết Lennie. mãi không nhận ra được, vật trong tay tiếc không nỡ buông đã chết đi rồi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét