Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

có những ngày
...


Có những ngày chỉ muốn bỏ xứ mà đi
Không bồ bịch yêu đương,
Hình trong ví xé đôi, 
                          nhẫn thề quăng xuống bể
Chỉ có ước mơ đã lỡ vẽ cùng nhau 
                                          đã lỡ khắc sâu
Giờ có bôi có xóa cũng không ăn thua, 
                                                         chỉ tổ làm đau
Nên có những ngày chỉ muốn bỏ xứ mà đi


Mà trên đường đi khỏi xứ cũng ngoái đầu coi có ai rượt theo nói một câu thôi
Đừng đi mà!
Đừng đi!
(Chỉ đơn giản là đừng đi, 
còn ai đó đã cạn lời, 
giờ chẳng còn biết nói với ai thêm điều gì)


Có những ngày chỉ muốn lao xuống vực sâu
Muốn đi vào rừng
Muốn nuốt mặt trời cho thủng bụng
Muốn đạp con trăng non cho rách chân 
                                                           chảy máu,
Muốn len lỏi vào bụi sao 
                              cho toác mặt sứt đầu
Muốn mình đau thật là đau
...


Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

thơ làm đêm
rất buồn ngủ,
và rất buồn

Em chỉ ước mình là cánh hoa bay
Lạc vào khoảng trời anh vào một ngày cả gió

Em nghĩ mình nên học cách tha thứ cho nhau
Về những lời hứa khi tình yêu đầy nhất
Em vẫn tin đó là những lời rất thật
Nhưng hôm nay giây phút ấy qua rồi.

Anh từng nói với em về những chân trời
Nơi chúng ta sẽ nằm chung một dải cầu vồng,
Môi ngậm chung một nhành cỏ sữa
Em tin chứ, em tin hơn thế nữa

Em tin nụ hoa này vì hai ta mà nở
Ngấn lá này vì yêu quá mà xanh
Em tin rằng khi tay em trong tay anh
Chỉ một mẩu bánh mì khô
                              cũng sẽ thành bữa tiệc
Chỉ một vệt nắng vàng cũng đủ
                               làm nên mùa hè
Và tháng ngày hai đứa mình
Chỉ toàn là những khúc phim náo động
Lồng những đoạn nhạc thập niên bảy mươi
                                                    giản đơn
“I wanna hold your hand”
“I’m just a jealous man”
Mà nghe muốn rã tim.

Nhưng em biết sau đoạn cao trào
                                            là những phút lặng yên
Sau ghềnh thác là những hồ nước lặng
Sau đêm vui là sớm mai yên ắng
Người ta qua cơn say, mới sực nhớ ra mình
Cần có hai người để gọi tên bầu trời, em tin
Nhưng em biết, anh cũng có
                                    một bầu trời riêng cần giữ
Nên anh ạ, một đôi lần, em nghĩ
Có khi mình nên tha thứ cho nhau
Về những câu thề hứa thuở ban đầu.

(N.T.N)

Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

những thứ nhớ được

tui không nhớ được nhiều chuyện, phần là vì không hay để ý, mấy thứ nhớ được...

như có tối nào ảnh kêu tui đi chùa, dắt vô chỉ con ngựa, nói đây là thần Mã, nếu bị bệnh gì thì cầu nguyện khấn vái, xong thì sờ vô ngựa, đau miệng thì sờ miệng, đau lưng sờ lưng nghe hông? Tui đổ như rạ, chưa có người đàn ông nào chỉ tui mấy chuyện này, ngoại trừ bố tui.

lại một bữa nào hai đứa đứng lạnh ngắt ở ĐL thì ảnh nói lúc còn bên kia có những ngày lạnh dữ lắm, ảnh hít một hơi dài cho không khí sọc vô lạnh lên tới óc luôn. tui từng ở ngoài Bắc những ngày rét đậm, chăn dày đắp đứng lên không nổi, nhưng chưa bao giờ hít thử, chỉ có ăn kem là lạnh tới óc thôi. bữa đó tui có lén hít một hơi dài, cũng không tê tái gì, nhưng thấy rất thoải mái.

đi coi phim ảnh hay để ý mấy cảnh người phụ nữ cuốn ống lô, người ta ngủ gật... đại khái mấy thứ trời ơi chả ai để ý, rồi ra về kể với người này người kia, rất tâm đắc. ảnh thích ăn vặt, ăn liên tục, tui không quen được. hay bỏ tiệc nhà hàng đi ăn vỉa hè. ảnh nói tui phải lanh lợi nghe hông? mà tui thì ù lì.
nhiều lần tui tính bỏ chạy, mấy lúc đó tui đều phải nghĩ chắc kiếp trước tui đã hại đời người ta, giờ tui phải ở lại chịu trách nhiệm. tui ráng trả cho hết, hy vọng trả được. nếu có thể không có kiếp nào nữa là tốt nhất. nếu lại phải có kiếp sau, hy vọng gặp nhau sòng phẳng :)))