Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

đi học

Hôm qua đã ra một quyết định dứt khoát là sẽ đi học. Cũng không biết có làm lại cuộc đời được không nhưng còn hơn là bấn loạn như bây giờ. Dạo này luôn phải trong tình trạng tĩnh tâm lại vì bên ngoài chao đảo đủ thứ chuyện, nhiều khi thấy mình bất lực quá, muốn khóc mà nước mắt cũng không ra nữa là.

Không hẳn là đi nhiều thấy nhiều gì nhưng tự nhiên nhận ra mình cần gì trong cuộc đời này. Mình sẽ đấu tranh vì điều đó theo cách của mình. Mình không muốn lại vấp phải chỗ cũ những hai lần, như vậy thì nhục lắm mà mình thì nhục nhiều rồi :((.

Chiều nay mưa to quá. Nhìn ra sân mình nhớ Hello suốt. Mỗi lần trời mưa vầy nó ngủ vùi ở cửa, mình hay lén nó kéo cái tai cái đuôi. Đúng là buồn như chó chết.

Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

nhớ lại tình yêu

Một sớm mai lên đường đột ngột, trên xe gần như li bì suốt cả chặng. Trong những cơn miên man đó chợt nhớ lại... tình yêu. Mỗi lần gặp lại đoạn văn này của An Ni cũng thấy như ai đó đã giữ mình yên lại, mặc cho bao nhiêu dằn xé của cuộc đời :).

Trên đường đi chợt nhớ lại các cuộc tình. Cảm thấy tình yêu đẹp nhất là hai người bầu bạn với nhau.
Không cần ràng buộc, không cần vòng vo, không cần sở hữu, không cần khát vọng khai thác được ý nghĩa gì từ bạn tình. Đó là thứ đã xác định phải hụt hẫng. Nhưng phải là hai chúng ta được xếp cạnh nhau, đứng ngắm cái nhân gian vắng vẻ này.
Có hai căn phòng độc lập, mỗi người đều làm việc trong phòng riêng.
Cùng đi ăn tối ngoài tiệm.
Lúc đi dạo có rất nhiều chuyện để nói.
Lúc ôm nhau, thấy được an toàn.
Không xâm phạm tự do của nhau. Không sợ anh vẫn liên lạc với bạn gái cũ.
Không bày tỏ tình cảm cho nhau. Bày tỏ là tìm lấy sự thay đổi.
Rất bình dị. Rất quen thuộc. Dường như mùi của anh chính là mùi trên cơ thể bạn.
Bất luận ở đâu và khi nào đều cần phải giữ cho nhau một khoảng cách.
Có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.
Khi muốn yên tĩnh, dù anh ở bên cạnh cũng giống như đang ở một mình.
Có một phong cách sống riêng, bao gồm cả quần áo, đĩa nhạc, nước hoa, thức ăn...
Không quá nhớ nhung nhau, nhưng khi mệt mỏi vẫn biết anh là nhà.
Chúng ta rất dễ đụng nhau, bởi đều là những người ích kỷ hoặc ngu ngốc. Bọn họ yêu những người khác chỉ để chứng minh người khác cũng yêu họ. Hoặc đã tóm được trong tay, tiếc không nỡ buông, mãi cho đến khi vật nắm trong tay đã chết đi.
Tình cảm chín muồi cần mất thời gian chờ kết trái. Nhưng chúng ta đều mất kiên nhẫn. Ai có thể mất mười năm chờ đợi một người bỏ đi phương xa? Ai có thể sau mười năm tha phương vẫn quay về tìm lại người xưa cũ. Có những tình yêu do quá sốt sắng muốn đạt được danh lợi, không có cách được chứng minh, thế nên cũng không thành.


(Trích "Đảo Tường Vy" - An Ni Bảo Bối)

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

tạm biệt

Hello đã đi rồi. Chiều nay. Nó đi khá nhanh. Tối qua, Vân không chịu ngủ trên lầu mà ngủ gần cửa để dòm chừng nó. Sáng ra nó vẫn còn tỉnh nhưng lúc chiều tôi bơm nước thì nó không nuốt nữa. Không phải là lần đầu bỏ ăn hai ngày nhưng nó đã quá già để đứng dậy một lần nữa. Tôi, bố, mẹ và Vân đã gói nó trong cái chăn mà mẹ vẫn dùng để tắm nó.
Tôi vẫn nhớ tám năm trước lúc Hello đến nhà. Chú út đã mua nó với số tiền 100 ngàn từ một tiệm bán... thịt chó. Những ngày sau khi về nhà nó không ăn gì cả cho đến khi quen với cả nhà. Mẹ và Vân cũng phải chở nó đi chích thuốc để chắc là nó không bệnh. Chúng tôi gọi nó là Hello. Nó cũng là cô chó khôn nhất mà gia đình từng có. Hello sẽ không bao giờ ăn trong chén cho đến khi thức ăn được trút vô cái tô sứ của riêng nó. Nếu nó mắc tiểu thì sẽ xin chúng tôi mở cửa đi dạo, nó không tè hay đi bậy trong nhà trừ một vài lần không ai ở nhà. Nó rất quấn bố mẹ. Nếu ai đó trong gia đình đi xa nhiều ngày, nó sẽ ngủ cạnh cửa để chờ mọi người về đủ mới chạy lại vào trong.
Nó ốm đã nhiều ngày, ai cũng nghĩ là nó không sống được lâu nữa. Mỗi lần chúng tôi ở ngoài về nó vẫn chạy ra mừng rỡ dù rất mệt. Hôm qua thì không đứng được nên chỉ nằm để vẫy đuôi. Từ mai trở đi sẽ không có ai ra đón chúng tôi nữa. Tạm biệt em.