Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

tạm biệt

Hello đã đi rồi. Chiều nay. Nó đi khá nhanh. Tối qua, Vân không chịu ngủ trên lầu mà ngủ gần cửa để dòm chừng nó. Sáng ra nó vẫn còn tỉnh nhưng lúc chiều tôi bơm nước thì nó không nuốt nữa. Không phải là lần đầu bỏ ăn hai ngày nhưng nó đã quá già để đứng dậy một lần nữa. Tôi, bố, mẹ và Vân đã gói nó trong cái chăn mà mẹ vẫn dùng để tắm nó.
Tôi vẫn nhớ tám năm trước lúc Hello đến nhà. Chú út đã mua nó với số tiền 100 ngàn từ một tiệm bán... thịt chó. Những ngày sau khi về nhà nó không ăn gì cả cho đến khi quen với cả nhà. Mẹ và Vân cũng phải chở nó đi chích thuốc để chắc là nó không bệnh. Chúng tôi gọi nó là Hello. Nó cũng là cô chó khôn nhất mà gia đình từng có. Hello sẽ không bao giờ ăn trong chén cho đến khi thức ăn được trút vô cái tô sứ của riêng nó. Nếu nó mắc tiểu thì sẽ xin chúng tôi mở cửa đi dạo, nó không tè hay đi bậy trong nhà trừ một vài lần không ai ở nhà. Nó rất quấn bố mẹ. Nếu ai đó trong gia đình đi xa nhiều ngày, nó sẽ ngủ cạnh cửa để chờ mọi người về đủ mới chạy lại vào trong.
Nó ốm đã nhiều ngày, ai cũng nghĩ là nó không sống được lâu nữa. Mỗi lần chúng tôi ở ngoài về nó vẫn chạy ra mừng rỡ dù rất mệt. Hôm qua thì không đứng được nên chỉ nằm để vẫy đuôi. Từ mai trở đi sẽ không có ai ra đón chúng tôi nữa. Tạm biệt em.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét