Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2009

căn phòng trống

"Có khi đêm dài, giật mình vì nghe tiếng ai, lòng buồn vì những giấc mơ, một ngày qua thêm tiếc nhớ". Dạo này đêm của mình không dài, không giật mình, hôm qua có buồn lòng vì một giấc mơ, nhưng mình không thấy tiếc nhớ những ngày qua.

Nhớ bữa nào mới chat chit với N nói là mình thích tháng 9 nhứt trong cả năm vì thấy chỉ có tháng này là ra con người, còn mấy tháng khác thì là con heo. Giờ mới thấy tháng 9 năm nay dài đằng đẵng, mà chưa thấy gì hấp dẫn hết. Bệnh tật, tai nạn kéo dầm dề đến tận lúc này làm mình thấy ngập ngụa quá rồi. Nguyên năm là con heo luôn rồi. Bao nhiêu ngày trôi qua mà chuyện đâu thì vẫn còn đó, mình thì không còn muốn tới đâu hay tới đó nữa. Hôm nay trời mưa tầm tã. Sáng ra đi xung điện bàn chân xong thì vào công ty. Lại quên uống thuốc. Thấy trống hoác cả người. Không phải vì quên uống thuốc đâu nha. Mình nghĩ là mình đang quên một điều gì đó rất quan trọng, mà giờ này thì không còn nhớ ra được mình quên cái gì :((

Mỗi lần đụng vô viết là mình lại than thở suốt làm chỗ nào cũng nẫu cả ra. Nên mình đã nghĩ là không nên viết lách nhảm nhí gì nữa. Mình ước chi được như ngày trước, chỉ viết những cái thật hài hước, mà vừa gõ xong dòng này thì mình nói liền trong đầu là ước gì không ước, đừng ước mình y như hồi trước...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét