Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

lấp lánh

Hôm qua mới đọc được một cuốn tiểu thuyết rất hay. Đọc xong ôm sách khóc mãi. Vậy thì hay chỗ nào? Hay chỗ ôm sách đó, thấy thương từng câu từng dòng được viết ra trong cuốn sách này, thấy y như nó được viết ra cho mình vậy. Cuốn sách cũng y như tên gọi của nó, lấp lánh mãi như những vì sao. Vừa cô đơn, vừa tinh tế. Làm sao mà người ta có thể viết ra được những thứ bình dị, kỳ lạ nhưng đầy tình yêu thương như vậy. Chỉ đọc một phần ba mình đã phải thốt lên đây chính là câu chuyện mà mình muốn làm phim. Tác giả của cuốn sách này là một phụ nữ, mình lại mơ một ngày nào đó mình đủ sức chuyển thể câu chuyện này. Thiệt ra thì mình không nghĩ chuyển thể là chuyện nên làm nhưng mình có khao khát được nhìn thấy những nhân vật đó trên phim. Mình lại có bệnh trong đầu rồi. Mình yêu câu chuyện này quá. Hãy chờ xem.



Giở lại đến trang 193: Trong cuộc đời của Mutsuki, tôi không làm sao có thể đuổi kịp Kon. Nó cũng giống y như cái cảm giác bạn muốn biết về một người nào đó ở tuổi 19 của họ. Không có cách nào để biết được. Bạn đã vắng mặt khi cuộc đời xảy ra vào lúc đó. Cảm giác bất lực này làm bạn thấy tan vỡ. Chắc vì đang có bệnh nên tôi thấy mình cứ như bị ám ảnh. Tôi hình dung trong đầu suốt về khung cảnh này khi lên phim sẽ ra sao. Cô gái đó sẽ ra sao...

2 nhận xét:

  1. cái dòng chữ nghiêng làm nhớ đoạn Toru mải miết đi theo Naoko trên cánh đồng mà không thể bắt kịp trong Rừng Nauy :).Trong phim thì chắc hơn 1 phút thôi nhưng chắc hình ảnh tiêu biểu cho suốt cuộc đời rồi.:(. Mà "làm xao" là làm sao ?:P

    Trả lờiXóa
  2. bạn gì ơi tui sửa lại rồi đó =))

    Trả lờiXóa