Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

...

Hôm nay khi đi mua đồ làm kem thì đầu mình toàn nghĩ tới chuyện làm bánh, mình muốn gọi ai đó để nói thôi tôi bỏ hết đây, tôi sẽ học làm bánh, rồi đi bán bánh.

Nếu lần này tôi lại bỏ việc nữa thì có thể không bao giờ trở thành producer được. Rồi tôi nghĩ rốt cuộc thì mình có thực sự mơ ước trở thành producer không? Sao cứ hở ra là nghĩ tới chuyện khác. Tuần rồi trong lúc ngồi họp show mới thì có người nói phụ nữ làm producer cực quá nên sắp tới mấy ảnh chỉ muốn tuyển nam thôi. Tôi thì chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện nam nữ thì ảnh hưởng gì tới chuyện làm producer, ngay cả là ngành nghề khác cũng vậy. Dù rõ ràng là nam nữ có những điểm mạnh, điểm yếu phù hợp riêng với một số ngành này hoặc không hạp lắm với ngành khác, nhưng có thế đi nữa thì nói chung chuyện cực thì ai cũng như ai thôi. Vậy là tôi tự nhiên cảm thấy trong ngành sản xuất này tôi đang đi một con đường không dễ chút nào. Mà hình như đường ngay không đi, thích quàng bụi rậm mới đúng là tôi. Vẫn là giỏi chơi dại nhất.

Buổi tối trong khi ngồi nhìn thằng em chơi cờ tướng trực tuyến với một thằng nào đó trên mạng, không biết là ai, hai người không quen biết chơi đấu cờ, trong cái trang đó còn có cả người ngồi đàn tranh cho các đối thủ thi cờ, phi thường tao nhã, tôi chợt nghĩ là biết đâu đấy trong đám đánh cờ có cao thủ. Thấy thật hưng phấn, dù mình chỉ ngồi nghe đàn tranh.

Rồi tôi nghĩ biết đâu tôi cũng có thể thành cao thủ làm bánh, mẹ ôi, tôi nghĩ có hẳn một con ngựa trong máu mình, chạy phần phật tối ngày sáng đêm, bạc cả bờm, ai chứ tôi mà thành cao thủ thì tôi cũng chịu chả tin được. Chuyện đuổi theo hết cái này đến cái khác làm tôi phờ cả ra, mệt hết biết và kết quả thì không cần ai nói cũng biết là chả cái gì ra cái gì :)). Một nghề cho chín còn hơn chín nghề. Nhưng cái thời buổi này mà còn nghĩ câu trên đúng 100% thì làm gì có, chẳng phải ai ai cũng hai tay ba bốn việc sao. Nghĩ tới thôi mà nản rồi, giờ chỉ thích làm đúng duy nhứt một việc, tiền kiếm được sau đó tung ra chơi bời hết :D. Ông bà chả bảo nhất nghệ tinh nhất thân vinh là gì, thế là tôi quyết định sẽ bám trụ tới cùng với mấy cái tui đang làm đây, không la cà nữa, đứng núi này nhìn đám mây núi khác, mây đây cũng đẹp chán mà với mãi đã được đâu còn ngó chỗ nào nữa. Ngựa thì cứ theo đường cũ mà chạy thôi :)). Nùi này tôi nùi chắc cũng kha khá rồi.

Nhưng thật ra chuyện làm tôi nghĩ nhiều nhất, là sau khi Vân nói nó sẽ học làm bánh, nó đã tính nếu rớt đại học nó sẽ học bánh Âu, chẳng may thế nào nó lại đậu, bây giờ còn đang học thạc sỹ, nhưng nó vẫn muốn làm bánh. Nó nói không thích học hành gì nữa, sau khi hết vụ thạc sỹ này. Và lần này có lẽ sau cú sốc giải thể vừa qua, bố già lần đầu tiên không phản pháo gì cả, chuyện làm bánh của nó tới đâu thì không ai dám chắc nhưng tôi nghĩ có lẽ mọi người cũng dần chấp nhận rằng có thể nó sẽ lấy bằng thạc sỹ Luật lộng kiếng treo trong tiệm bán bánh Âu :)).

Có thể tôi nằm mơ nhưng tôi như bị ném vào câu chuyện đã đọc đâu đó về một anh chàng đang có cả tiền đồ xán lạn, học vị cao, làm việc tại công ty hàng đầu ở nước ngoài bỗng nhiên một ngày thức dậy đã bỏ hết mọi thứ lại phía sau kể cả người con gái mà anh yêu để quay về nhà và trở thành thợ làm bánh, rồi nhiều năm sau khi gặp lại nhau, khi được hỏi vì sao ngày xưa anh bỏ đi, anh chỉ có thể nói rằng anh không thể nào kéo cô theo cuộc trốn chạy của đời mình.

Rồi tôi nghĩ có phải không tất cả chúng ta đang ở trong cuộc trốn chạy của mình, nhưng cũng đồng thời nghĩ rằng đó mới chính là tự do. Chúng ta quá say mê bầu trời tự do, không nỡ "hy sinh" nó dù cho có là vì người mà mình yêu dấu nhất. Tự do quả là khiến người ta khao khát nhưng cũng làm ta đau đớn. Tất cả những gì chúng ta đang làm liệu có ích kỷ quá không? Ai có thể chạy theo cầu vồng mà ta tin là sẽ xuất hiện. Trong cuộc tìm kiếm này, ai mới thật là cao thủ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét