Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

Biên Hoà Biên Hoà

Mình nhớ Tết năm nào đi Văn Miếu (không phải Quốc Tử Giám đâu) ở BH, đang leo xuống cầu thang thì bạn hỏi xéo mình thấy BH có đẹp không? Mình trả lời, cũng được. Thiệt ra lúc đó mình chẳng thấy gì cả, mình thấy ừ thì chỗ này vui vì có mấy bạn, miếu mới xây coi bộ cũng hay ho, gió chiều cũng mát, các cặp ngồi dọc dọc theo mấy cái hồ cũng nên thơ :d. Chỗ nào cũng như vậy, tới mấy chỗ mới mình thường không có để ý gì lắm, ở Phnom Penh cả tháng cũng vậy, giờ nghĩ lại thấy đúng thật là chán, đến mình còn chán mình mà -_-.

Rồi không biết là trời xui hay tại mình chơi dại mà mình ăn dầm ở dề đó cũng gần cả năm lúc A mới mở cửa, rồi không biết từ khi nào BH trở thành nơi mình cảm thấy vô cùng thân thuộc. Mình vẫn không rành đường đất hết đâu nhưng những chỗ nào mình từng phải đi lại hằng ngày thì nó trở thành một nỗi nhớ. Chỉ cần qua khỏi cầu Gềnh vào tới đường 30/04 thì mình thở ra nhẹ nhõm y như là về tới đầu làng nhà mình vậy, rồi những chiều quay lại SG vừa qua lại bên kia cầu có những lần mình muốn quay đầu xe trở lại ngay.

Có một chuyện mình chưa kể với mấy bạn, khu nhà mình ở từ khi vừa lọt lòng mẹ đến bây giờ ngày xưa được gọi là Làng Báo Chí, vì ở Thảo Điền này có một khu nhà ở được nhà nước cấp cho cánh nhà báo, văn nghệ sĩ, nhà cũ của Trịnh Công Sơn cũng chỉ cách nhà mình hai con đường nhỏ và một dãy nhà thôi... và "về tới đầu làng" là câu cửa miệng của mình với Vân mỗi lần nói chuyện với bố mẹ sau khi ở ngoài về.

Quay lại với BH, bây giờ thì mình thật sự cảm thấy ở đây như nhà vậy. Nhớ có lần chị H nói, chị thấy nhớ thương những nơi sinh sống những người mình yêu dù chưa bao giờ tới đó, giờ thì mình tin là đúng như vậy. Người ta không cần phải đến tận nơi để có thể thấy nhớ nó, chỉ cần bị "đầu độc" mỗi ngày một ít, những hình ảnh, những câu chuyện cứ diễn tới diễn lui thì trong đầu bạn cũng có tình cảm. Bây giờ thấy sợ ghê gớm, tình nhỏ làm sao quên đây, tình lớn cũng không quên được... Nhưng nghĩ lại thấy ai bắt mình phải quên đâu.

Mình nhớ bạn dẫn mình đi tới chỉ đây là công viên dọc bờ sông, đây là chợ BH, ở gần đó có Thiên Hậu Cung:)), đây là nhà thiếu nhi, đây là trường cấp một, đây là nhà bạn, chạy xuống theo đường này quẹo trái vòng xoay thì chạy ra Biên Hùng, tất nhiên đối diện đó là A. Có một thời gian vào khoảng mùa hè năm ngoái mình từng nghĩ rồi mình sẽ không còn nhiều cơ hội đi lại đoạn này nữa, mình cũng không biết có còn được đi ra đi vô chỗ này như nhà mình vậy không :|. Chắc là chỉ có mình mới nghĩ ra mấy chuyện như vậy :|. Mỗi lần tới chỗ nào lạ thì bạn lại nói chỗ này bạn thích cái nhà cổ, chỗ kia thích cái hẻm, chỗ này hủ tiếu ngon, giống như hướng dẫn viên du lịch, mình cũng có trộm nghĩ anh chàng một là rất yêu nơi này hai là khoe khoang vậy thôi, có thể là cả hai :p.

Mãi tới hôm nay mình mới có thể nói được ra những chuyện này là vì giờ mình đang thấy rất nhớ quán, nhớ Biên Hoà. Mình than suốt ngày là cái đất này nhỏ quá, mọi người ai cũng biết nhau, sống vậy không thoải mái chút nào, vì mình từng nói mình yêu SG ở chỗ nó đủ rộng để bạn không phải gặp những người mà mình không muốn gặp, đủ lớn để dung chứa tất cả, nhưng giờ chắc bệnh ở đâu mà mình lại thấy Biên Hoà thiệt hợp với tạng của mình. Ở đây mình thấy thư thái hơn hẳn, giống như bị rù quến hay sao đó mà mình quay lại SG thì thấy ngộp thở dù vẫn vui vẫn thích cái náo nhiệt ở đây.

Mình cũng thích cái BH fans vì mỗi lần vô đó coi hình thì mình lại biết thêm chỗ này chỗ kia của BH. Mình nghĩ cái nhóm đó rất hay, và ở một nơi quá rộng lớn như SG sẽ không thể nào có, dù fans có nhiều gấp bội. Vậy đó, yêu nhiều nơi làm mình mệt quá :)), nhưng bớt đi thì không được nên giờ cứ phải chịu cảnh "đang đi show này lại nhớ show kia". Và mình vẫn cảm thấy nợ bạn một câu trả lời đàng hoàng cho câu bạn đã hỏi mình từ năm nảo năm nào là mình thấy BH có đẹp không? Yêu ai thì mình thấy người đó đẹp. Biên Hoà đúng là nơi địa linh nhân kiệt :)). Vậy nha.

1 nhận xét: