Thứ Hai, 24 tháng 10, 2011

nửa đời ngơ ngác (*).

(*): nhan đề một tạp văn của Nguyễn Ngọc Tư.
Trong đó, cô Tư có viết một đoạn như vầy, "Bữa nay, nó nhận ra mình buồn quá, khôn mà buồn. Biết nhiều mà buồn. Tỉnh táo mà buồn. Trãi đời mà buồn. Ngoái lại thì thời vui nhất đã bỏ đi lâu rồi, từ lúc hoài nghi lên ngôi."
Dạ, thì cũng có buồn thiệt nhưng lỡ sinh ra làm người tỉnh táo rồi nên tui xin đóng cho tròn vai này. Nếu có kiếp sau, tui muốn xin vai ngây thơ, mơ mộng, ngông cuồng... trọn kiếp. Thiệt lòng là như vậy!

2 nhận xét:

  1. lại tự sướng hả?

    Trả lờiXóa
  2. mới thứ hai mà ngơ ngác như mèo lạc mẹ, sáng giờ chả làm gì được :|

    Trả lờiXóa