Thứ Ba, 3 tháng 7, 2012

một ngày

Trong một cơn bồng bột của ngày nào đó, mình đã gửi đi một email nói rằng tụi mình sẽ mãi là một đội. Mình đã không biết lời hứa đó dẫn mình đến đâu, sẽ tồn tại tới ngày tháng năm nào nhưng mình biết đó là một giao kèo mà mình muốn giữ.

Một buổi trưa nhìn theo phía sau khi bạn chạy xe về nhà để nấu cơm, mình muốn bật khóc, cảm thấy hoàn toàn bất lực vì tình cảm này. Tất cả đã đi rồi sao mình còn mãi tần ngần ở chỗ này.

Mình từng có bao nhiêu chuyện muốn làm, bao nhiêu lời chưa nói với bạn. Tụi mình sao cứ như chó với mèo. Có bữa đang thân thiết tự nhiên quay qua cắn nhau, rồi đùng đùng mình bỏ đi. Mình không thể đổ lỗi cho những việc đã xảy ra hay không xảy ra trong quá khứ. Mình cảm thấy may mắn về khoảng thời gian mà mình đã có với bạn.

và hơn nữa tụi mình vẫn còn có rất nhiều những ngày sau này. như một đội.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét