Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014
Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014
Có những ngày chỉ muốn trở về quê
Nằm nghe gió rít qua hàng song cửa
Nói với mẹ: Con không đi làm nữa
Mẹ nuôi con đọc sách hết đời, nghe?
Mình đã quyết định thôi việc. Chuyện này chỉ mới nhen nhóm gần đây, nhưng nó cứ bùng lên mãi và lan ra tứ phía, giờ thì đã xong hết. Mình sẽ lại bắt đầu, sẽ thử một cái gì đó mới. Có lúc nào đó mình sẽ mệt mỏi, sẽ nản chí, nhưng mình sẽ không bỏ cuộc, mình chỉ thay đổi, cố gắng linh hoạt hơn thôi mà.
Mình cũng đã quyết định dẹp fb. Ngày hôm nay và hôm qua, thậm chí nhiều hôm qua, mình ngồi đọc lại những post cũ, comment cũ, những tấm hình đẹp nhất mà mình cố ý dành ra để trưng bày lên đây :D, mình thấy rất xúc động... có những bạn bè pm riêng hỏi tại sao mình làm vậy, mình cũng không biết phải nói sao cho rõ, tụi mình hết duyên nợ rồi, có thể ngày nào đó mình sẽ lại tái xuất, nhưng bây giờ nó chỉ là một cái distraction mà mình cần phải bỏ qua một bên. Mình làm điều này thật sự vì cần làm nó cho chính mình, không phải tại ai, không vì một sự phiền muộn dành cho ai, dành cho cái gì. Nhưng giống như tí Ti nói người ta phải tôn trọng chuyện unfriend trên fb, người ta cũng sẽ tôn trọng sự ra đi này :D. chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, mình tin là như vậy.
Có vài thứ trên fb mà mình follow và rất yêu quý, ví như trang của An, của chị Phượng, những người mình chưa từng gặp, nhưng mỗi câu chữ mà họ cân nhắc viết ra đã kể, và nói cho mình bao chuyện, đã làm mình cân bằng, uhm có lẽ người ta có thể sống tốt được là nhờ sự cân bằng.
Dạo gần đây, có người mách với mình là lúc nào thấy khổ quá thì hãy đọc Tứ diệu đế nhe. Khi mình hiểu được những chuyện vô minh, vô ngã, vô thường... và những điều vô cùng diệu ảo trong đó, khi hiểu được tất cả chỉ là không, mình sẽ thấy thanh thản hơn với cuộc đời.
Thật ra mình cũng chỉ loay hoay bấy nhiêu chuyện, đâu có cái nào mới, cái nào to lớn, vĩ đại gì... nhưng nếu cả đời mình chỉ là những chuyện này, mình cũng cam. Mình không có tham vọng làm một cái gì đó quá khác, lạ lẫm với mình, trở thành ai đó lớn hơn. Mình cũng sẽ lớn, nhưng chỉ muốn thanh thản khi là mình, muốn bản thân linh hoạt hơn, từ bi hơn.
Có nhiều ngày mình quay đi quay lại với những câu hỏi, mình đã cố gắng thay đổi thái độ sống, đường còn rất xa, mình sẽ còn đau nhiều nhưng mình rõ ràng một chuyện tất cả đều đang vận động, mình phải tiếp tục, không thể bỏ cuộc. Đôi lúc cũng phải công nhận số phận an bài, nhưng đời đẹp quá.
Nằm nghe gió rít qua hàng song cửa
Nói với mẹ: Con không đi làm nữa
Mẹ nuôi con đọc sách hết đời, nghe?
Mình đã quyết định thôi việc. Chuyện này chỉ mới nhen nhóm gần đây, nhưng nó cứ bùng lên mãi và lan ra tứ phía, giờ thì đã xong hết. Mình sẽ lại bắt đầu, sẽ thử một cái gì đó mới. Có lúc nào đó mình sẽ mệt mỏi, sẽ nản chí, nhưng mình sẽ không bỏ cuộc, mình chỉ thay đổi, cố gắng linh hoạt hơn thôi mà.
Mình cũng đã quyết định dẹp fb. Ngày hôm nay và hôm qua, thậm chí nhiều hôm qua, mình ngồi đọc lại những post cũ, comment cũ, những tấm hình đẹp nhất mà mình cố ý dành ra để trưng bày lên đây :D, mình thấy rất xúc động... có những bạn bè pm riêng hỏi tại sao mình làm vậy, mình cũng không biết phải nói sao cho rõ, tụi mình hết duyên nợ rồi, có thể ngày nào đó mình sẽ lại tái xuất, nhưng bây giờ nó chỉ là một cái distraction mà mình cần phải bỏ qua một bên. Mình làm điều này thật sự vì cần làm nó cho chính mình, không phải tại ai, không vì một sự phiền muộn dành cho ai, dành cho cái gì. Nhưng giống như tí Ti nói người ta phải tôn trọng chuyện unfriend trên fb, người ta cũng sẽ tôn trọng sự ra đi này :D. chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, mình tin là như vậy.
Có vài thứ trên fb mà mình follow và rất yêu quý, ví như trang của An, của chị Phượng, những người mình chưa từng gặp, nhưng mỗi câu chữ mà họ cân nhắc viết ra đã kể, và nói cho mình bao chuyện, đã làm mình cân bằng, uhm có lẽ người ta có thể sống tốt được là nhờ sự cân bằng.
Dạo gần đây, có người mách với mình là lúc nào thấy khổ quá thì hãy đọc Tứ diệu đế nhe. Khi mình hiểu được những chuyện vô minh, vô ngã, vô thường... và những điều vô cùng diệu ảo trong đó, khi hiểu được tất cả chỉ là không, mình sẽ thấy thanh thản hơn với cuộc đời.
Thật ra mình cũng chỉ loay hoay bấy nhiêu chuyện, đâu có cái nào mới, cái nào to lớn, vĩ đại gì... nhưng nếu cả đời mình chỉ là những chuyện này, mình cũng cam. Mình không có tham vọng làm một cái gì đó quá khác, lạ lẫm với mình, trở thành ai đó lớn hơn. Mình cũng sẽ lớn, nhưng chỉ muốn thanh thản khi là mình, muốn bản thân linh hoạt hơn, từ bi hơn.
Có nhiều ngày mình quay đi quay lại với những câu hỏi, mình đã cố gắng thay đổi thái độ sống, đường còn rất xa, mình sẽ còn đau nhiều nhưng mình rõ ràng một chuyện tất cả đều đang vận động, mình phải tiếp tục, không thể bỏ cuộc. Đôi lúc cũng phải công nhận số phận an bài, nhưng đời đẹp quá.
Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2014
mùa xuân tới mang tình yêu tới
21/01/2014
bữa nay nướng được một mẻ bánh quy trà xanh rứt là ngon hehe, nhưng hình chụp out nét :(
18/01/2014
Tết sắp đến rồi, được tặng quần áo mới ^_^
16/01/2014
ở nhà mới lặt lá mai được một ngày mà hoa đã nở tè le :-p
11/01/2014
phơi rau củ làm dưa món, hình như làm hơi sớm pk?
11/01/2014
Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013
tuần vừa rồi là một tuần lễ không lấy gì làm dễ chịu. trở về sau những ngày rong chơi, đôi lúc vẫn nghĩ là mình nằm mơ, những đêm hát nhạc và ngày chỉ có nhìn sông trôi...
khi nghe mình hỏi "what happened?", bạn cười trừ chỉ nói "Life happens". trong mắt bạn tất cả đã qua, như cả một cuộc đời. đã rất lâu rất lâu rồi, mình và bạn mới lại hẹn nhau. những ngày xưa thân ái của chúng mình, tuy không nhiều nhặn gì nhưng bạn chính là người mình đã không ngần ngại thổ lộ chuyện vui buồn. và hôm nay mình biết bạn muốn mình nghe chuyện đó từ chính bạn, chứ không phải từ bất cứ ai khác. tất cả những gì mình có thể làm cho bạn chỉ là im lặng đi cạnh nhau. người ta không bao giờ chuẩn bị đủ cho những cuộc chia tay.
mình nói với em K, mình đã chịu đủ đau khổ rồi, bây giờ mình chỉ muốn được hạnh phúc. mình hiểu cái cảm giác khi em nói em chỉ muốn settle down, và không biết bao lần mình nói thầm mỗi khi em quay đi "take care of yourself and find someone who cares about you" như một lời cầu nguyện dành cho em. trong im lặng.
mình chưa bao giờ nói với Vân rằng mình khâm phục nó. mình đã lớn lên vừa là con trai, vừa là con gái của bố mẹ, vừa là anh trai vừa là chị gái của em. mà không biết rằng Vân cũng vậy. nó vừa là em gái vừa là em trai của mình, đó là người đã luôn ở cạnh gần như cả cuộc đời mình. có lẽ không thể biết được mình may mắn thế nào. nhưng tụi mình hiểu nhau, mình tin là như vậy, dù cũng trong im lặng. mình hiểu tại sao nó chọn sống như vậy, khi rất nhiều bạn bè hỏi nó tại sao không đi HN. đôi khi mình nghĩ lỡ mai này già, mình sẽ sống cùng nó, tụi mình sẽ chăm sóc bố mẹ, rồi tung tiền ra đi chơi, tụi mình cũng là một đội không tới nỗi nào, cũng hợp nhau như... rau dăm và hột vịt lộn. mình chỉ cần nó vui vẻ.
mình chỉ mong bạn thanh thản, đồng đội của mình. tụi mình vẫn hay nói "giờ thì vậy không biết sau này thì sao". mình muốn cảm ơn bạn đã tìm ra mình, cố gắng kiên nhẫn và mất kiên nhẫn với mình, đã chỉ bảo mình, thuyết phục mình bằng cách sống cuộc đời của bạn đầy màu sắc...
nếu đủ quyền năng có thể bảo vệ mọi người khỏi những đau khổ của cuộc đời này mình sẽ làm, nhưng mình không thể.
nhưng có những chuyện mình có thể làm được. mình sẽ nấu ăn, làm bánh, viết nhảm, thu vén cuộc đời mình ổn thỏa...
khi nghe mình hỏi "what happened?", bạn cười trừ chỉ nói "Life happens". trong mắt bạn tất cả đã qua, như cả một cuộc đời. đã rất lâu rất lâu rồi, mình và bạn mới lại hẹn nhau. những ngày xưa thân ái của chúng mình, tuy không nhiều nhặn gì nhưng bạn chính là người mình đã không ngần ngại thổ lộ chuyện vui buồn. và hôm nay mình biết bạn muốn mình nghe chuyện đó từ chính bạn, chứ không phải từ bất cứ ai khác. tất cả những gì mình có thể làm cho bạn chỉ là im lặng đi cạnh nhau. người ta không bao giờ chuẩn bị đủ cho những cuộc chia tay.
mình nói với em K, mình đã chịu đủ đau khổ rồi, bây giờ mình chỉ muốn được hạnh phúc. mình hiểu cái cảm giác khi em nói em chỉ muốn settle down, và không biết bao lần mình nói thầm mỗi khi em quay đi "take care of yourself and find someone who cares about you" như một lời cầu nguyện dành cho em. trong im lặng.
mình chưa bao giờ nói với Vân rằng mình khâm phục nó. mình đã lớn lên vừa là con trai, vừa là con gái của bố mẹ, vừa là anh trai vừa là chị gái của em. mà không biết rằng Vân cũng vậy. nó vừa là em gái vừa là em trai của mình, đó là người đã luôn ở cạnh gần như cả cuộc đời mình. có lẽ không thể biết được mình may mắn thế nào. nhưng tụi mình hiểu nhau, mình tin là như vậy, dù cũng trong im lặng. mình hiểu tại sao nó chọn sống như vậy, khi rất nhiều bạn bè hỏi nó tại sao không đi HN. đôi khi mình nghĩ lỡ mai này già, mình sẽ sống cùng nó, tụi mình sẽ chăm sóc bố mẹ, rồi tung tiền ra đi chơi, tụi mình cũng là một đội không tới nỗi nào, cũng hợp nhau như... rau dăm và hột vịt lộn. mình chỉ cần nó vui vẻ.
mình chỉ mong bạn thanh thản, đồng đội của mình. tụi mình vẫn hay nói "giờ thì vậy không biết sau này thì sao". mình muốn cảm ơn bạn đã tìm ra mình, cố gắng kiên nhẫn và mất kiên nhẫn với mình, đã chỉ bảo mình, thuyết phục mình bằng cách sống cuộc đời của bạn đầy màu sắc...
nếu đủ quyền năng có thể bảo vệ mọi người khỏi những đau khổ của cuộc đời này mình sẽ làm, nhưng mình không thể.
nhưng có những chuyện mình có thể làm được. mình sẽ nấu ăn, làm bánh, viết nhảm, thu vén cuộc đời mình ổn thỏa...
Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013
anh Justin hát rằng
"It's like you're my mirror
My mirror staring back at me
I couldn't get any bigger
With anyone else beside of me
... I see truth somewhere in your eyes
I can't ever change without you
You reflect me, I love that about you
And if I could, I would look at us all the time"
hồi nhỏ tui nghe người ta nói những người yêu nhau hay giống nhau, không tin lắm. nhưng giờ thì tui nghĩ là bạn yêu ai đó vì bạn thấy một phần bản thân mình trong người kia... đó là lý do vì sao anh nói nếu có ai giống y như anh, anh sẽ yêu ngay lập tức :)). đôi khi ngồi nhìn những tấm ảnh cũ, tui tự hỏi mình đã biết anh chưa, mình có hiểu con người này không? đôi khi tui thích những ngày như thế này, những ngày yêu một mình, tui có thể yêu anh im lặng và chân thành hơn một chút...
"It's like you're my mirror
My mirror staring back at me
I couldn't get any bigger
With anyone else beside of me
... I see truth somewhere in your eyes
I can't ever change without you
You reflect me, I love that about you
And if I could, I would look at us all the time"
hồi nhỏ tui nghe người ta nói những người yêu nhau hay giống nhau, không tin lắm. nhưng giờ thì tui nghĩ là bạn yêu ai đó vì bạn thấy một phần bản thân mình trong người kia... đó là lý do vì sao anh nói nếu có ai giống y như anh, anh sẽ yêu ngay lập tức :)). đôi khi ngồi nhìn những tấm ảnh cũ, tui tự hỏi mình đã biết anh chưa, mình có hiểu con người này không? đôi khi tui thích những ngày như thế này, những ngày yêu một mình, tui có thể yêu anh im lặng và chân thành hơn một chút...
Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013
bữa cuối tuần về nhà có đi coi Ender's Game với bạn, trong phim có một câu như thế này "In the moment when I truly understand my enemy, understand him well enough to defeat him, then in that very moment I also love him", và còn vài đoạn khá xúc động.
mình thì nghĩ rằng người ta không thể nào hiểu rõ về một ai đó mà lại không yêu người đó. mình không có kẻ thù, ừ hay nói đúng hơn chưa đặt ai vào thế đó... khi bạn đặt ai đó ở phía đối diện và mạo hiểm cơ hội để hiểu thêm về con người đó, càng hiểu biết về một người, bạn sẽ luôn phải trả giá bằng tình cảm. nhưng bài học mà mình rút ra là nếu bạn cho mọi người cơ hội để họ hiểu biết về mình, họ có thể sẽ yêu bạn... đừng sợ chuyện đó. đúng vậy, mình phải luôn nhắc nhở chuyện này với bản thân.
rồi mình nghĩ khi mình đủ hiểu về những chuyện đã xảy ra, đủ hiểu cuộc đời tại sao lại thế này, mà không phải thế kia, mình rồi cũng sẽ yêu cuộc đời này. nó đẹp quá mà...
và nếu tất cả mọi người trên thế giới này có thể hiểu biết về nhau như vậy, thế giới chắc chắn chẳng còn xung đột nữa. người ta chẳng còn cần phải đánh nhau. chiến tranh thật sự là chuyện vô nghĩa. thấy ghê hem. chuyện này chắc còn xa lắm. người ta sẽ luôn đánh đấm, cãi vã thật nhiều thì mới hiểu nhau... đành coi đó như một cách thức, một thời kỳ quá độ vậy. đầu tuần việc nhiều không biết làm xao nhí nhó mấy chuyện thế thôi.
mình thì nghĩ rằng người ta không thể nào hiểu rõ về một ai đó mà lại không yêu người đó. mình không có kẻ thù, ừ hay nói đúng hơn chưa đặt ai vào thế đó... khi bạn đặt ai đó ở phía đối diện và mạo hiểm cơ hội để hiểu thêm về con người đó, càng hiểu biết về một người, bạn sẽ luôn phải trả giá bằng tình cảm. nhưng bài học mà mình rút ra là nếu bạn cho mọi người cơ hội để họ hiểu biết về mình, họ có thể sẽ yêu bạn... đừng sợ chuyện đó. đúng vậy, mình phải luôn nhắc nhở chuyện này với bản thân.
rồi mình nghĩ khi mình đủ hiểu về những chuyện đã xảy ra, đủ hiểu cuộc đời tại sao lại thế này, mà không phải thế kia, mình rồi cũng sẽ yêu cuộc đời này. nó đẹp quá mà...
và nếu tất cả mọi người trên thế giới này có thể hiểu biết về nhau như vậy, thế giới chắc chắn chẳng còn xung đột nữa. người ta chẳng còn cần phải đánh nhau. chiến tranh thật sự là chuyện vô nghĩa. thấy ghê hem. chuyện này chắc còn xa lắm. người ta sẽ luôn đánh đấm, cãi vã thật nhiều thì mới hiểu nhau... đành coi đó như một cách thức, một thời kỳ quá độ vậy. đầu tuần việc nhiều không biết làm xao nhí nhó mấy chuyện thế thôi.
Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013
"Tôi nâng ly, nhìn một lần nữa khắp căn phòng. Tường màu trắng, trần nhà màu trắng, quạt trần bốn cánh dung để trang trí. Ở đây giống hệt căn hộ của chúng tôi. Vừa uống cạn thứ chất lỏng nhạt màu thì từ radio vang lên bản nhạc quen thuộc. Billy Joel. Chẳng hiểu sao tôi muốn khóc. Cuộc sống bất an, toàn những ngõ cụt, chẳng biết khi nào sẽ đổ vỡ. Cuộc sống được tạo nên chỉ bằng tình yêu thương lẫn nhau.
Nhưng đây là bài hát nào nhỉ?
Là bài đầu tiên trong album thời kỳ đầu, bài hát mà chỉ nghe giai điệu của nó thôi đã muốn khóc.
- Đúng rồi, đó là bài She’s got a way. Kon nói như nhìn thấy được cảm giác của tôi.
Ngày mai, ngày kia rồi sau đó nữa, chúng tôi sẽ sống như thế này. Tôi rót thêm một ly champagne và uống cạn.
- Ước gì em sẽ nhận được hai phần quà cho ngày kỷ niệm sang năm. – Shoko nói, Cézanne trước mắt tôi như đang mỉm cười thích thú."
mình không muốn khóc, nhưng hôm nay khi đọc lại những dòng này mình đã khóc không ngừng. mình cũng là George, mình đã giết Lennie. mãi không nhận ra được, vật trong tay tiếc không nỡ buông đã chết đi rồi...
Là bài đầu tiên trong album thời kỳ đầu, bài hát mà chỉ nghe giai điệu của nó thôi đã muốn khóc.
- Đúng rồi, đó là bài She’s got a way. Kon nói như nhìn thấy được cảm giác của tôi.
Ngày mai, ngày kia rồi sau đó nữa, chúng tôi sẽ sống như thế này. Tôi rót thêm một ly champagne và uống cạn.
- Ước gì em sẽ nhận được hai phần quà cho ngày kỷ niệm sang năm. – Shoko nói, Cézanne trước mắt tôi như đang mỉm cười thích thú."
mình không muốn khóc, nhưng hôm nay khi đọc lại những dòng này mình đã khóc không ngừng. mình cũng là George, mình đã giết Lennie. mãi không nhận ra được, vật trong tay tiếc không nỡ buông đã chết đi rồi...
Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013
số phận an bài nhưng đời đẹp quá
"Không biết chúng ta phải chăng có thể gặp gỡ, yêu đương đậm sâu mà không hối hận. Có thể dùng cả đời đánh đổi hoài niệm.
Tôi không tin tưởng vào tình yêu như vậy. Có lẽ trong lòng mình, thực tại quá đẹp. Bởi vì quá đẹp, cho nên mới không có hy vọng."
Thứ Năm, 3 tháng 10, 2013
Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013
need to be in love
hôm bữa lang thang sao mình quay lại blog 360 của anh để đọc, vô tình nghe bài hát này trong một post cũ.
lúc đó mình muốn ôm anh một cái thật chặt. để nói với anh rằng mình thấy quá khứ sao mà đáng yêu như vậy. rằng hiện tại đẹp quá và mình rất phấn khích khi nghĩ về tương lai. dù tương lai với mình đều là những điều chưa biết, nhưng chẳng phải bí mật đó sẽ rất hứa hẹn sao, có điều gì mách bảo rằng chúng ta dù có lúc thất bại, buồn bã, tan vỡ nhưng chúng ta sẽ sống như để kể một câu chuyện đẹp.
như một bài hát.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)