Thứ Ba, 25 tháng 5, 2010

bắt trẻ đồng xanh

Phùng Khánh dịch

trong những ngày hè nóng nực của cái thành phố này, hàng đêm bầu bạn với tôi chính là cuốn sách của Salinger. thề với bạn là tôi chết được với cuốn sách này :). (dù không phải phải đang trong cơn buồn chán trối chết của đời mình)

ấn tượng đầu tiên đến từ bìa sách. một màu xanh mướt mát, trên đó chỉ có tựa đề và tên tác giả. đơn giản, nhưng cũng đầy thách thức, y như cuốn sách vậy. nếu có cuộc bầu chọn bìa sách, tôi nhất định là vote cho bìa này. anh Đỗ Hữu Chí đã làm một bìa sách tuyệt vời, hoàn toàn ăn khớp với tinh thần của chính câu chuyện trong đó. tiếp đó, tôi nghĩ "bắt trẻ đồng xanh" đã có được một dịch giả cũng ngầu không kém. tôi thật sự ngưỡng mộ bản dịch này đó. (dù chưa đọc bản TA -_-)

tôi thích toàn bộ cuốn sách ngay từ dòng đề tặng. trang đầu tiên, tác giả đề tặng một câu rất ngắn. dành tặng mẹ. nhân vật xưng tôi trong "bắt trẻ đồng xanh" có một bà mẹ được miêu tả là nóng nảy (cái kiểu sốt cả ruột ấy). có lẽ mọi người không hiểu là tôi đồng cảm chuyện khỉ gì với vấn đề này của thằng cha trong sách. thật ra, bà già tôi cũng là một phụ nữ luôn lo lắng thái quá, cái kiểu gà mẹ chạy quanh ổ trứng, luôn "make a mess" trong nhiều tình huống chẳng có gì mà phải xoắn (con dại cái mang -_-). nhiều lúc tôi rầu bà già chết được. nhưng biết làm xao?! con cái không chọn được cha mẹ hề hề, mà tôi thì tin rằng mẹ là người duy nhất trên cái cõi đời này có thể yêu thương tôi vô điều kiện, thế đó. có đọc hết cuốn sách mới thấy dịu dàng làm xao khi cuốn sách này được viết để tặng mẹ :D.

thanh xuân của bạn đã trôi qua như thế nào? thanh xuân của tôi trôi qua rất bình lặng, nhưng không phải vì thế mà nó ít huyết lệ =)). thậm chí tôi đã tin rằng thanh xuân thật sự là những ngày tháng dai dẳng buồn chán và cô đơn chết được, mà ai cũng đã bị buộc vào đó, vì thế trưởng thành thật sự là một quá trình đau đớn hơn hết thảy nhưng cũng kỳ diệu hơn hết thảy. tôi cam đoan với bạn cuốn sách này thật sự là một cuốn sách viết về những nỗi buồn thanh xuân xuất sắc nhất mà bạn có thể tìm được. một cuốn sách có thể làm thay đổi cuộc đời người ta :).

khi đọc sách tôi tự hỏi làm xao mà tác giả có thể viết về cái cuộc đời chán bỏ mẹ này bằng một giọng điệu tỉnh táo mà vẫn hài hước đến như vậy. tôi tin rằng tác giả phải là một người yêu cuộc đời này tha thiết lắm mới có thể viết ra hẳn một thứ ngầu như vầy. cái kiểu nổi loạn có thể làm nhăn mặt bất cứ một nhà sư phạm nào lại dễ dàng đi vô đi ra, khiến bạn đọc khoái chí không ngớt. cả cuốn sách kể lể dông dài về một thằng cha bị đuổi học vì không thể chịu nổi trường học các thứ. vậy thì có gì hấp dẫn. thiệt ra thì nó không hấp dẫn. ai cần. cái đã giữ tôi lại suốt cùng những trang sách chính là tấm lòng. bạn cảm thấy khó tin một thằng cha chửi thề liên miên, nhưng lúc nào cũng nói về gia đình mình bằng tất cả những lời lẽ ngọt ngào (dù bề mặt con chữ thì cũng chẳng thấy ngọt ngào chỗ nào). tôi yêu vô cùng những đoạn văn mà nhân vật Holden nói về cha mẹ mình, em Allie, em Phoebe và anh D.B.

thời gian có thể sẽ trôi qua rất nhanh, những đứa trẻ rồi sẽ trưởng thành, duy chỉ có nỗi cô đơn của con người vẫn ngàn đời như vậy. có lẽ vì thế mà “bắt trẻ đồng xanh” sẽ vẫn là cuốn sách còn lại mãi cùng thời gian, bầu bạn với nhiều thế hệ nữa.

P/s: viết nhảm xong thấy nó nhảm quá mà tiếc công type nên thôi vẫn cứ post lên =)). xong rồi ta lại đi bơi móc ba cái thứ sẹc xi mê mải tiếp đây.

Thứ Ba, 18 tháng 5, 2010

sáng nắng chiều mưa trưa có bão

ai cũng nói con gái sáng nắng chiều mưa, còn tui thì gái già nên thiệt tình là trưa trưa còn có thêm bão nữa =). nhưng dạo này thấy ông trời còn ẩm ương hơn con gái nha, mà sao ai cũng gọi ổng, tui nghi là bả lắm, như lúc này nè, bả cứ ọ ọe hoài, ngồi trong phòng ngó ra chỉ thấy trời vằn vện y như lúc bà già cáu tiết :-p, mà hoài chưa khóc được, cái mặt nhăn nhúm, tối sầm, phát khiếp =)). chắc là nhức mình dữ lắm, tại dạo này đi đâu cũng thấy tụi nó la oái oái réo rắt gọi trời, vì nóng quá :(

tự nhiên gái già thấy bà trời ẩm ương thì lại thèm ăn chè, thèm quá trời quá đất, giờ phải chi có ngay một ly chè bà ba, có khoai sắn bột bán nước dừa đập thêm nước đá, hồi 15 tuổi ngày nào cũng ăn 2 ly, mà sao không mập được cũng hay thiệt :|

thèm tới mức bây giờ ngồi nghĩ hay là mình mở quán chè, sáng sáng dọn đồ nấu chè, trưa thì bày biện bán buôn, chiều đến ăn chè ế rồi đi ngủ. cuộc đời phải chăng cũng chỉ quanh đi quẩn lại có vậy, mà tui thì mệt mỏi rồi không mơ ước gì cao sang nữa :|

nhớ trời mưa, nhớ bạn, phải chỉ lúc này rủ bạn đi ăn chè :((

Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2010

sao mãi vẫn không mưa?

trời đất gì mà như thế này, mãi không rớt được một giọt nước nào, nhìn xuống mà coi, dân đen sắp chết khô cả rồi
việc thì làm mãi không xong
chuyện cần nói mãi vẫn chưa nói được
nhớ lại gần năm trước, phải xoá cái tin nhắn viết mấy năm cũng không xong, đằng nào thì cũng chẳng bao giờ xong, dẹp đi là xong liền, vậy đó :D
nhiều lúc nghĩ cũng chẳng biết xong hay không nhưng mà chần chừ thì chẳng có cửa nào mà biết được nên càng ngày càng sốt ruột, làm ăn cái quái gì cũng điên cả người :|
tự nhiên muốn cào cấu cắn xé một người này :|
nghe xong bản thân còn thấy ghê
thôi đi ngủ :((
đời lỡ buồn... vậy rồi

Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2010

đại mạc hoang nhan

*đặt gạch*
sau này có thể để tui đặt tên con trai tui là Thư Dạ được hông?

Thứ Sáu, 2 tháng 4, 2010

dưới tàng hoa

lúc nào cũng cảm thấy tình cảm chỉ như một cánh bướm mỏng, có đó rồi mất đó, thật khó mà nắm bắt.

chẳng biết đã quen biết như thế nào, cũng chẳng biết từ khi nào đã yêu. hình như đã lâu lắm, bản thân cũng mơ hồ không rõ ràng nữa. từ khi bắt gặp cho đến bây giờ, đều là những ngày tháng sống như trong mộng, đôi lúc không biết phải làm sao để kiềm chế mong muốn có được con người đó trong cuộc đời mình.

nếu có làm gì không đúng với thân phận cũng là vì không nỡ... nhìn tình cảm đó lặng lẽ lớn lên, ra hoa rồi lặng lẽ lụi tàn.

cũng không dám nói bản thân suốt cuộc đời này chỉ yêu một mình người ta, nhưng nếu có một ngày, không còn yêu thương nữa, nhất định sẽ nói ra để người ta được biết.

chỉ mong là đến khi đó không cần dối gạt nhau!
chỉ là hy vọng chúng ta có thể cùng nhau đi qua thêm một đoạn đường!

sói. 02.04.2010
(viết tặng những ngày qua)

Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010

lại là hoa đào

vừa đói bụng, vừa đau tim
tự kỷ nữa nè

Thiên Hạ (天下)
(người dịch: Hà Hoa Khứ)
(trích)
Đời này hữu tình hà tất sợ gió táp phong ba
Bi thương đến bạc đầu chẳng giữ được phương hoa
Vứt bỏ cả giang sơn như họa,
đổi lấy nụ cười của người đẹp như hoa
Đổi được rồi, thì đời này không còn vướng bận

Tâm không oán, yêu hận cũng tùy tâm
Thiên địa lớn, đường tình vô bờ bến
Chỉ vì người mà không màng thiên hạ


Thứ Sáu, 26 tháng 3, 2010

số khổ

số khổ thiệt rồi gái ơi :-s
chán quá, mấy cái cần làm thì không lo làm, còn hỏi xao cứ nghèo đói nheo nhóc hoài. có ai mà như mình đâu suốt ngày bưi móc ba cái thứ tào lao, lậm vô rồi lại không dứt ra được là dư lào :((, khổ quá đi mất.
mà nói tới lậm vô mới thấy gái khổ thiệt, gì mà lậm nặng quá, cái gì cũng giữ cự ly an toàn thôi phải khoẻ không, sao lúc nào cũng bộp chộp, sốt cả ruột. ôi mà cái loại ăn ngay cho giòn nó phải thế huhu, phải lao đầu đụng vách sứt trán mẻ mày rồi mới tỉnh táo chút, chỉ để nhận ra là phải tiếp tục đập vô đó :| =)).
phải chi ta lậm làm ăn thì cũng đỡ rồi, sao làm ăn thì nó cứ lan man, tạm bợ mà mấy cái thứ ba chấm thì cứ gọi là đuổi tận giết tuyệt là xao (mà cũng chưa được tới level đó nữa oà oà)
ngày hôm qua đi nghe "những câu chuyện thành công" mới thấy mình tự kỷ chưa đạt trình độ, mấy ảnh mấy chỉ thiệt là luyện chưởng pháp "tự kỷ thần công" trình cao, vô đối ;)), mèo vẫn hoàn mèo, giả vờ cũng không được hê hê. thiệt ra không mong gì đến ngày được đứng ở trển như mấy anh chỉ nhưng mà ngày hôm qua gái già tuyệt vọng đã quyết định bước khỏi vùng an toàn, một lần nữa.
an toàn hay không an toàn, cái nào khiến người ta yên tâm hơn, giờ mới thấy yên tâm cũng chẳng để làm gì, để cho vui thôi =)). đã thế thì tiếp tục phải khổ rồi. tự mình đa tình, tự mình đèo bòng, là tự mình nhận lấy. vầng thì iem nó chấp nhận là kiếp này số khổ đó. vì vậy giờ không có gì bàn nữa, đập tới khi nào chết thì thôi :|. giờ xéo đây.
p/s: hôm nay chịu không nổi cuối cùng trời đã chịu rơi nước, mưa đầu mùa như cái hôn dịu dàng đặt lên đôi môi nứt nẻ của thị Nở =)). nhớ ai như nhớ trời mưa, nắng hạn mà gặp được mưa rào thiệt khiến lòng người vô cùng hoan hỉ.

Thứ Ba, 23 tháng 3, 2010

Khuynh Tẫn Thiên Hạ - Loạn Thế Phồn Hoa - MV


Sơ ngộ dưới tán đào hoa, phong trần một kiếp ngàn năm truyền kỳ.
Tình ấy, thăng tận bích lạc hạ cùng hoàng tuyền...
(Đài Lạc)
thiệt là kinh tâm động phách, làm xao mà chúng có thể làm ra một MV như vầy. đúng là đau đớn lăn lộn, lệ rơi máu chảy mà. ngược luyến tàn tâm, sinh ly tử biệt, làm xao để từ bỏ -_-

Chủ Nhật, 21 tháng 3, 2010

ra đi là để trở về

hy vọng trở về không mang lại áp lực to lớn nào, nó chỉ đơn giản là cần quay về thì quay về.
cũng hy vọng lần trở về này có thể làm được những chuyện mình muốn làm, sống cuộc đời như mình mong muốn.
nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước, nhưng ước mơ vẫn là điều nên có. mỗi khi chán nản hãy nghĩ tới những người trồng cây cao su :|, bôn ba vất vả nhiều năm, đôi khi thất vọng vì không nhìn thấy hoa trái gì, nhưng khi cây cao su đã thu hoạch được rồi thì không còn phải lo lắng nhiều nữa :-s.
nói ít nhưng phải hiểu nhiều. vậy nha, đi đường bình an.