Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

anh Justin hát rằng
"It's like you're my mirror
My mirror staring back at me
I couldn't get any bigger
With anyone else beside of me

... I see truth somewhere in your eyes
I can't ever change without you
You reflect me, I love that about you
And if I could, I would look at us all the time"

hồi nhỏ tui nghe người ta nói những người yêu nhau hay giống nhau, không tin lắm. nhưng giờ thì tui nghĩ là bạn yêu ai đó vì bạn thấy một phần bản thân mình trong người kia... đó là lý do vì sao anh nói nếu có ai giống y như anh, anh sẽ yêu ngay lập tức :)). đôi khi ngồi nhìn những tấm ảnh cũ, tui tự hỏi mình đã biết anh chưa, mình có hiểu con người này không? đôi khi tui thích những ngày như thế này, những ngày yêu một mình, tui có thể yêu anh im lặng và chân thành hơn một chút...

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

bữa cuối tuần về nhà có đi coi Ender's Game với bạn, trong phim có một câu như thế này "In the moment when I truly understand my enemy, understand him well enough to defeat him, then in that very moment I also love him", và còn vài đoạn khá xúc động.
mình thì nghĩ rằng người ta không thể nào hiểu rõ về một ai đó mà lại không yêu người đó. mình không có kẻ thù, ừ hay nói đúng hơn chưa đặt ai vào thế đó... khi bạn đặt ai đó ở phía đối diện và mạo hiểm cơ hội để hiểu thêm về con người đó, càng hiểu biết về một người, bạn sẽ luôn phải trả giá bằng tình cảm. nhưng bài học mà mình rút ra là nếu bạn cho mọi người cơ hội để họ hiểu biết về mình, họ có thể sẽ yêu bạn... đừng sợ chuyện đó. đúng vậy, mình phải luôn nhắc nhở chuyện này với bản thân.
rồi mình nghĩ khi mình đủ hiểu về những chuyện đã xảy ra, đủ hiểu cuộc đời tại sao lại thế này, mà không phải thế kia, mình rồi cũng sẽ yêu cuộc đời này. nó đẹp quá mà...
và nếu tất cả mọi người trên thế giới này có thể hiểu biết về nhau như vậy, thế giới chắc chắn chẳng còn xung đột nữa. người ta chẳng còn cần phải đánh nhau. chiến tranh thật sự là chuyện vô nghĩa. thấy ghê hem. chuyện này chắc còn xa lắm. người ta sẽ luôn đánh đấm, cãi vã thật nhiều thì mới hiểu nhau... đành coi đó như một cách thức, một thời kỳ quá độ vậy. đầu tuần việc nhiều không biết làm xao nhí nhó mấy chuyện thế thôi.

Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

"Tôi nâng ly, nhìn một lần nữa khắp căn phòng. Tường màu trắng, trần nhà màu trắng, quạt trần bốn cánh dung để trang trí. Ở đây giống hệt căn hộ của chúng tôi. Vừa uống cạn thứ chất lỏng nhạt màu thì từ radio vang lên bản nhạc quen thuộc. Billy Joel. Chẳng hiểu sao tôi muốn khóc. Cuộc sống bất an, toàn những ngõ cụt, chẳng biết khi nào sẽ đổ vỡ. Cuộc sống được tạo nên chỉ bằng tình yêu thương lẫn nhau. Nhưng đây là bài hát nào nhỉ?

Là bài đầu tiên trong album thời kỳ đầu, bài hát mà chỉ nghe giai điệu của nó thôi đã muốn khóc.

- Đúng rồi, đó là bài She’s got a way. Kon nói như nhìn thấy được cảm giác của tôi.

Ngày mai, ngày kia rồi sau đó nữa, chúng tôi sẽ sống như thế này. Tôi rót thêm một ly champagne và uống cạn.

- Ước gì em sẽ nhận được hai phần quà cho ngày kỷ niệm sang năm. – Shoko nói, Cézanne trước mắt tôi như đang mỉm cười thích thú."

mình không muốn khóc, nhưng hôm nay khi đọc lại những dòng này mình đã khóc không ngừng. mình cũng là George, mình đã giết Lennie. mãi không nhận ra được, vật trong tay tiếc không nỡ buông đã chết đi rồi...

Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

số phận an bài nhưng đời đẹp quá

"Không biết chúng ta phải chăng có thể gặp gỡ, yêu đương đậm sâu mà không hối hận. Có thể dùng cả đời đánh đổi hoài niệm. Tôi không tin tưởng vào tình yêu như vậy. Có lẽ trong lòng mình, thực tại quá đẹp. Bởi vì quá đẹp, cho nên mới không có hy vọng."

Thứ Năm, 3 tháng 10, 2013


“He loved her, of course, but better than that, he chose her, day after day. Choice: that was the thing.” Sherman Alexie, The Toughest Indian In The World

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

need to be in love


hôm bữa lang thang sao mình quay lại blog 360 của anh để đọc, vô tình nghe bài hát này trong một post cũ.



lúc đó mình muốn ôm anh một cái thật chặt. để nói với anh rằng mình thấy quá khứ sao mà đáng yêu như vậy. rằng hiện tại đẹp quá và mình rất phấn khích khi nghĩ về tương lai. dù tương lai với mình đều là những điều chưa biết, nhưng chẳng phải bí mật đó sẽ rất hứa hẹn sao, có điều gì mách bảo rằng chúng ta dù có lúc thất bại, buồn bã, tan vỡ nhưng chúng ta sẽ sống như để kể một câu chuyện đẹp.

như một bài hát.

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Mần ăn thiệt là mệt mỏi, tháng bảy âm lịch là tháng lễ chùa mà, đâu phải tháng làm việc sao công chuyện cứ ùn ùn kéo đến. Cô hồn đi giựt bánh mà. Lẽ nào giựt bánh với mần ăn lại có vần với nhau. Bị bệnh mấy bữa, mà ngày nào đi làm cũng mắc mưa, thật là chán nản. Bữa nay dành chút thời gian cuối ngày chạy qua Nhà thờ Bình Hoà để gặp cô giáo hồi cấp 3. Cô đi Bỉ nhiều năm rồi không có liên lạc. Hồi gần Tết năm ngoái mình có than trên fb chuyện ông bố cho 3 quả trứng gà vô Microwave, kết quả trứng nổ như pháo bông văng tung toé khắp nơi, cả ngày lau chùi mà vẫn không hết mùi tanh. Chẳng hiểu sao cô đọc được, rồi liên lạc nói Tết này cô về VN, mua cho mình một cái box để luộc trứng trong lò viba. Hẹn hò thì từ trước Tết mà mình quên luôn, toàn đi chơi, đi dạo chợ, trong và sau Tết thì ở BH, lúc về lại SG thì cô đi mất, mãi tới hôm nay cô mới lại nhắn tin kêu mình qua lấy quà về.

Kể lại chuyện hồi học cấp 3 vì không thích cô giáo mà mình gần như không học môn của cô dạy, mình đã bỏ lửng luôn... Bây giờ không tài nào nhớ được lý do vì sao mình lại thiển cận, ngu si, cố chấp, trẻ con quá như vậy. Nhiều năm về trước không bao giờ nghĩ ra có ngày mình ngồi nói chuyện nhà cửa, con cái với cô như thế này được. Đến nhà, cô giới thiệu con gái lớn, con trai nhỏ, cô nói theo chồng sang Bỉ chỉ ở nhà trông hai đứa trẻ, không còn thời gian làm lụng gì nữa. Vậy là những giấc mơ thời con gái với bục giảng, mái trường đã thay thế bằng hai đứa con. Nhìn ra xung quanh thì thấy phụ nữ đều như vậy, rồi mình thấy cuộc đời người phụ nữ có rất nhiều giai đoạn, có giai đoạn sống cho mình, đến giai đoạn khác thì để dành chăm sóc cho gia đình, con cái. Mình thấy chuyện đó giống như một sứ mệnh vậy, đã được giao kèo sẵn từ trước rồi.  Ngồi nói chuyện một lúc thì cô nhắc các bạn, những bạn bè giờ cũng đã có gia đình, có người đã ly hôn, lại có người vẫn sống một mình như mình vầy nè. Dù cuộc đời đã bày ra đủ mọi chuyện để thử thách tụi mình thì với mình các bạn vẫn là những người mà mình đã từng biết. Rồi mình nghĩ về tất cả những người mà từng gặp gỡ, những người bạn, những người yêu. Thấy những ngày đã qua thật đáng trân trọng, vì chúng ta đã từng cùng nhau đi qua một đoạn đường. Bạn vẫn hay nói kỷ niệm đẹp không phải vì nó vui hay buồn mà vì nó không quay trở lại nữa.

Chào cô ra về, cầm món quà trong tay mình lại nghĩ về thời gian. Mình thấy thời gian cũng là một món quà. Thời gian có thể đã làm chúng ta lớn lên, khác đi nhưng cũng làm chúng ta kiên nhẫn, trầm tĩnh. Rồi nghĩ tới sự hữu hạn của thời gian. Mình hiểu rằng tất cả chúng ta chỉ có một khoảng thời gian hữu hạn. Như trong bộ phim In time, từ lúc chúng ta được sinh ra thì đồng hồ đếm ngược của mỗi người đã được bật. Chúng ta gặp gỡ nhau, đi qua một đoạn đường cùng nhau, dù ngắn hay dài rồi cũng sẽ phải chia tay. Như một tối nào bạn kể chuyện của bạn, lúc nào bạn cũng cảm thấy chỉ có ngần đó thời gian cho người này, cho người kia, mình nghĩ là mình hiểu được cảm giác đó. Có những người mà mình dù quyến luyến không nỡ rời xa, nhưng dường như tất cả đều có thời hạn của nó. Như mình sinh ra để gặp bố, mẹ, Vân, bạn đồng đội, dù mọi người vẫn còn ở đây nhưng mình biết rồi cũng sẽ đến lúc đó...Gần đây mình càng cảm thấy rằng nên sống mỗi ngày như ngày cuối cùng. Chúng ta thật sự chỉ có một khoảng thời gian hữu hạn để dành cho nhau. Để sống cuộc đời mà chúng ta muốn.

Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

"Các bạn luôn cần được Hạnh Phúc để Sống, còn tôi thì không!!!" - Keanu Reeves. 
Lần đầu đọc được dòng này mình đã thấy buồn, nhưng giờ thì mình hiểu, và chấp nhận, cũng không còn buồn. Mình chỉ không biết nếu là mình thì có sống được như vậy không. Ngoài ra thì bản thân mình vẫn mong được hạnh phúc.

Nhưng có lẽ giống như nhân vật Pi đã nói "I suppose in the end, the whole of life becomes an act of letting go, but what always hurts the most is not taking a moment to say goodbye.". Đôi lúc cảm thấy nuối tiếc nhất cũng chỉ là một lời tạm biệt. 

“Tình yêu dường như chỉ là ảo giác. Trong tình yêu, hoặc là an toàn, hoặc là tự do, không thể cùng một lúc nắm được cả hai, và “thứ mà chúng ta yêu vẫn chỉ là bản thân tình yêu”. Có những tổn thương phải trả giá. Nhưng tình yêu mãi là một khát khao êm ả của con người, như nỗi khát khao của linh hồn cần một nơi cập bến. Tuy nhiên, linh hồn cứ mãi lang thang. Lang thang nên bất an thường trực. Tìm sự tĩnh tại thật dễ dàng mà cũng rất không.” - An Ni Bảo Bối.

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

Nguyên tắc trừ 2

Con thương yêu!

Từ cảm nhận và trải nghiệm của riêng bố về cuộc sống và sự giao thoa trong cộng đồng, bố rút gọn dễ nhớ là nguyên tắc Trừ hai. Khi hiểu và vận dụng nguyên tắc Trừ hai này, hy vọng con sẽ có cuộc sống nhẹ nhàng, thanh thản.

Tất cả những gì con đang có, tại thời điểm con đang có, nếu con nhận biết được và hưởng thụ được, thế giới đó gọi là Hạnh Phúc.

Với tất cả những gì con đang có: vật chất, tinh thần, tình cảm, sức khỏe, điểm mạnh, thế yếu, những mối quan hệ xã hội.... và con biết cách gìn giữ, hưởng thụ, bày tỏ, bộc lộ đúng với giá trị thật của nó, bố gọi là trừ không (-0), sẽ là sự TRUNG THỰC.

Đã nhiều lần bố nói với con, nếu con giàu sẽ có người giàu hơn, nếu con giỏi sẽ có người giỏi hơn, nhưng nếu con trung thực, sẽ chẳng bao giờ có ai trung thực hơn con, sự trung thực là giá trị sống của con người và là bản lĩnh sống của chính con, dám đối diện với nó là sức mạnh của bản ngã, không phải ai cũng làm được.

Nếu con thể hiện và hưởng thụ những gì con đang có, trừ đi hai đơn vị (-2), bố sẽ gọi đó là KHIÊM TỐN. Tức là mình sử dụng 80% những gì mình đang có, mình bày tỏ, bộc lộ và chia sẻ nguồn lực có kiểm soát. Điều đó tạo một vị thế tiềm ẩn, một sức mạnh chưa khai phá, một thế lực ngầm che giấu, một đường rút lui an toàn, một quỹ dự phòng kín đáo. Đó là phong cách sống của mỗi người, điều đó tạo một vùng đệm để mình không bỗng chốc trở thành kẻ khoe khoang, bốc đồng, không để lại những lỗ hổng trên con đường mình đi... Đây là một nghệ thuật sống đẹp và sống đầy.

Nếu con bày tỏ những gì con đang có, trừ thêm 2 đơn vị (-2-2), bố sẽ gọi đó là KHÔN NGOAN. Tức là mình sử dụng 60% những gì mình đang có, mình biết mình sẽ làm gì với 40% còn lại, có định hướng, có mục đích, có phương pháp, có tính kỷ luật bản thân. Không phải tất cả đều sống với định hướng 60-40 thế này suốt đời, tùy từng giai đoạn của cuộc sống, tùy từng thời điểm của cuộc đời, tùy thời cuộc, thế thời phải thời thế. Vì thế, nó được gọi là khôn ngoan.

Nếu con lại tiếp tục trừ thêm hai đơn vị (-2-2-2) bố sẽ gọi đó là TINH QUÁI. Điều này bố không khuyến khích con làm, nhưng khuyến khích con nhận biết để sống và dè chừng những kẻ tinh quái khác. Người ta có mười nhưng người ta chỉ sử dụng bốn, số còn lại là mượn lực của những người xung quanh. Những kẻ tinh quái thường là những kẻ cơ hội, xu thời, láu lỉnh, tiểu xảo... Ta không gọi tốt hay xấu, ta chỉ cần biết để sống phù hợp. Vậy đó con ạ. Cuộc sống muôn màu muôn mặt, khôn cũng chết dại cũng chết, biết thì sống.

Nếu con biết ai đó tiếp tục trừ thêm hai đơn vị (-2-2-2-2), tức là họ có mười phần nhưng chỉ sử dụng có hai phần, tám phần còn lại không nhận ra, giấu kín hoặc lãng phí, bố sẽ gọi đó là những kẻ NGU ĐẦN. Phàm những kẻ ngu đần, thế giới quan sẽ hạn hẹp, càm ràm xét đoán với hiện tượng mà không đoái hoài đến bản chất, rên rỉ khóc lóc với những điều vụn vặt chợt đến chợt đi...

    Kẻ ngu đần nói về con người.
    Kẻ tinh quái nói về sự việc.
    Kẻ khôn ngoan nói về cơ hội.
    Kẻ khiêm tốn nghe cả ba kẻ kia.
    Kẻ trung thực được cả bốn nhóm người trên chọn làm chỗ dựa.

    Chọn lựa và quyết định là do con.


Quà của Bố - Trần Đình Dũng.