Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2011

chỉ mong những bình yên.

"Có một người đàn ông trên sa mạc cô đơn quá, nên anh ta đi lùi. Để có dấu chân của mình làm bạn đồng hành. Nếu anh muốn tin cuộc đời, thì hãy đi lùi. Đi ngược lại với thế giới như thế này, điều này có nghĩa là anh tin cuộc đời sau lưng anh đến cùng" - Lady Daddy (2010).

Đó là stt ngày này năm ngoái trên fb trích trong một bộ phim Hàn. Phim này tôi đã không coi hết được vì cái gì không rõ, chắc do chán, thường mà đang làm gì thấy chán cái là bỏ hẳn luôn. Tôi cũng có muốn vươn lên, ý là bớt chán nhưng vẫn cứ cả thèm chóng chán. Chiều nay lại đang nản kèo vì sáng ngủ dậy lơ mơ thấy rất mệt, giống như đã cố sức chạy thật xa nhưng mở mắt ra thấy mình vẫn ngay vạch xuất phát. Chưa đi đến đâu. Phải thật cố gắng lên để duy trì cải thiện sức khoẻ và tinh thần không thì mọi việc lại đổ sông đổ bể cả.

Có rất nhiều những ngày tôi chẳng thích làm gì, hay nói chuyện với ai, chỉ lang thang khắp Sài Gòn. Khoảng 4 năm trước cũng có thời điểm khủng hoảng như vậy, tôi đi suốt, chỉ nhảy lên xe và đi, không định trước là đi đâu. Khi thì đọc một ít sách, nhưng cũng ngán chữ, vậy là dẹp sách tôi lại đi. Đi mãi cũng mệt nên trong lúc đi cũng nghỉ chân chỗ này chỗ kia. Những chỗ đã từng đi qua cũng không có chút ý niệm nào, không làm sao nhớ nổi... Chỉ đi vì thấy cần phải đi, như một dạng giải phóng bớt năng lượng ra ngoài, vì lúc nào cũng thấy nóng nảy không đừng được. Tôi thấy mình giống mẹ, mỗi lần có chuyện là mẹ không ở yên được, thường là làm luôn tay, hoặc nói luôn miệng.

Gần đây đọc một ít sách làm phim, người ta nói quan trọng là phải biết mình muốn cái gì. Việc hiểu được tại sao mình muốn làm phim còn quan trọng hơn việc hiểu được bằng cách nào để làm một bộ phim? Bạn muốn nói gì và tại sao cần phải nói điều đó, những thôi thúc bên trong đó mới là điều quyết định. Làm phim trước hết là để cho mình rồi mới mong có ai đó đồng cảm được. Và những ngày tháng hoang mang này không đem lại gì ngoài việc tôi dần dần lẫn lộn giữa cái mình muốn và cái mình cần... Đôi lúc tôi muốn rời bỏ tất cả những thứ này và đi đến nơi nào đó không ai biết mình.

Ngày hôm qua khi ngồi trên vỉa hè nhìn ra công viên nhà thờ Đức Bà cùng với 2 Song Ngư nữa, chúng tôi hàn thuyên đủ thứ về cuộc đời. Tất cả những gì chúng tôi đang có với nhau sẽ không mất đi nhưng cũng không có gì là mãi mãi. Nếu ngày mai trong số chúng tôi chọn lựa khác thì có lẽ ai cũng đã được tha thứ rồi, như bao nhiêu lần tha thứ cho nhau. Ở đây cùng với nhau chúng tôi đã vượt qua được rất nhiều năm tháng. Dù tôi chưa bao giờ là người bỏ đi thì tôi có lẽ là người đã được tha thứ nhiều nhất, được yêu thương nhiều nhất. Tôi là người may mắn nhưng tôi đã lại thay đổi.

Bây giờ, tôi chỉ mong những bình yên.

P/s: Vừa mới thôi, tôi đọc được trên page của một cô gái, bệnh trầm cảm của cô ngày càng nặng và cô đã nghĩ đến chuyện tự sát, hôm qua cũng là lần đầu tiên cô thấy ảo giác. Cô đã rất sợ hãi. Tôi không biết phải nói gì với cô, vì tôi cũng chỉ là một người lạ, tôi sợ những lời nói của mình có thể tạo áp lực nào đó lên cô nhưng bỏ mặc không nói gì làm tôi thấp thỏm không yên. Tôi cầu mong bình yên có thể đến bên cô và ai đó sẽ xuất hiện kịp thời giữ cô an toàn. Nếu có thể nói gì đó tôi mong cô hãy để quá khứ sang một bên và tự tha thứ cho mình... Hãy tiếp tục sống, tiếp tục viết vì tôi thấy cô làm điều đó rất tốt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét