Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Hôm nay nhận được email mẹ gửi trong đó có một câu như vầy... "Nhiều người gặp thất bại trong cuộc sống là những người không nhận ra họ đã đến gần với thành công thế nào khi họ quyết định bỏ cuộc.", chưa kịp đọc tới hết đã rớt nước mắt, thấy mình nợ con người này cả cuộc đời mình và thấy mình ngu ngốc quá, thấy mình phí phạm thời gian, đã lỡ rồi bao nhiêu cơ hội để được hạnh phúc. Đã đến lúc phải bước ra ngoài đi xa khỏi cái vỏ bọc mà mình đã chui rúc bao nhiêu năm, phải dũng cảm đối mặt với mọi chuyện. Hy vọng vẫn còn kịp. Có thể mình không xứng, nhưng mình hứa sẽ không làm mọi người phải thất vọng, những ai đã luôn không bao giờ từ bỏ hy vọng đối với mình.

Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

có lẽ bạn nói đúng, mình chỉ là thân con lừa mà ưa cử tạ.

giá như mình suốt đời được làm Lennie

giá như người ta biết mình không cần lời xin lỗi, mình chỉ cần tình yêu

giá như mình xinh đẹp hơn, giỏi giang hơn, xin lỗi nhưng mình không nghĩ vậy đâu :))), chỉ đùa thế thôi.

hôm nay mình cũng vui mà cũng buồn. lễ sắp kết thúc rồi, phải đến tận tháng chín mới lại có dịp. lễ lạc năm nay ở nhà nhìn mọi người up hình từ khắp nơi trên thế giới, ganh tỵ lắm. nhưng cũng chẳng mấy, mình cũng thích ở nhà, đi vòng vòng, coi Iron man 2 lần, lần đầu coi một mình và lần sau có bạn đi chung, lần nào cũng thấy sến, mà sến sang.

hôm qua đi ăn với Duy, em nói có lẽ cũng chỉ còn chào được những bạn bè nào thật thân và có duyên với nhau nữa thôi, hôm chia tay Duy ở sảnh họp báo kickoff tiệc phim tưởng là em sẽ cứ vậy mà đi nhưng em lại ghé qua BH để chào mình và Nhi. mình không biết nữa, có lẽ chúng ta cũng có duyên phải không?!.

chiều giờ bị bố mẹ dí, kẹt quá mình nghĩ chết là xong thôi, bố mẹ đúng là những nhân vật cộm cán phải chịu trách nhiệm nếu mình bị dồn tới đường cùng. nói thế thôi chứ mình thương bố mẹ chảy nước mắt, cả đời mình nợ bố mẹ. coi như mình không trả được rồi. mình sẽ làm tiếp, lần này mình không làm lại nữa. mình muốn được đi tiếp từ những buồn bã này, mất mát này. mình sẽ sống, không dám hứa là tốt hơn nhưng "phải sống".

giờ thì mình chỉ thấy rất nhớ BH. nhưng rồi sẽ quen...  

Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2013

những ngày này tôi đi ngủ và thức dậy trong mệt mỏi, đau khổ, hơn hết là giận dữ, tự hỏi mình đang làm gì đây. nhưng trong lúc tuyệt vọng nhất, khi đối diện với cuộc đời, tôi đã tha thứ, đúng hơn là chúng tôi đã tha thứ cho nhau.

tôi biết ngày mai mình sẽ vẫn thức dậy, sẽ lại có những kế hoạch, sẽ làm việc vì nó. tương lai đã ở ngay đây rồi. tôi sẽ lại có những ngày than khóc, nhưng chưa lúc nào thấy mình tự tin như vậy. tôi sẽ không sợ hãi nữa.

ngồi trong ánh nắng của một ngày mới, tôi mong những điều giản dị như vầy sẽ tồn tại mãi. cầu mong những phút giây bình yên sẽ đến, hy vọng sự thanh thản đến được với mình và mọi người.


Thứ Tư, 3 tháng 4, 2013

ru mình

Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến
Như lau mềm không cưỡng được gió hoang
Em ngồi hát giữa miền hoang vu ấy
Nghe xung quanh dậy một cuộc điêu tàn

Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến
Như cát dài mòn hao bởi sóng kia
Ta so lại phím tơ chùng ảo ảnh
Môi bâng quơ hát mấy điệu chia lìa

Rồi chuyện buồn sẽ rủ nhau mà đi
Đồi lại xanh như chẳng nhớ điều gì
Dây đàn đứt có người về nối lại
Những chuyện cũ đâu thể nào buồn mãi
Rồi chuyện buồn sẽ rủ nhau mà đi...

(N.T.N)

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

có những đêm mệt chết đi được mà không ngủ nổi, đầu óc nghĩ ngợi linh tinh không dừng được. mình đã tự nhủ, chuyện gì tới sẽ tới. còn nhớ nhiều năm trước khi đó đang trong cảnh đau lòng vướng mắc, có hỏi Nhi những lúc đó Nhi làm sao, ngày đó quả thật là bí quá làm liều. Nhi nói nếu đã cố gắng rồi mà không giải quyết được thì "let it be", vì nghĩ vậy nên mình stop trying to control everything and just let go. nhưng cuộc đời dường như lúc nào cũng vậy, cây muốn lặng nhưng gió không ngừng thổi, biết làm sao?!

đôi khi mình nghĩ đó là người mà mình phải gặp, chuyện mà mình phải làm, là điều mà ông trời muốn thử thách mình. mình đã nhận, mình có thể thua, có thể thắng, mình đã vẫn luôn thử mọi cách trước khi buông xuôi... theo cách của mình. hôm nay mẹ hỏi mình, con thử nghĩ về cuộc đời con nếu không như vậy con có vui không. Vân nói với mình hãy suy nghĩ về chuyện của mình, mình không còn trẻ nữa, rong chơi dừng lại ở đây là đẹp rồi.

"tình yêu thật ra là chán" - hôm bữa lúc đọc được trên fb của bạn Hiệp mình đã nghĩ ừ nó chán thật. nhưng nếu không phải vì tình yêu suốt những năm qua mình sống bằng gì. người khác mình không rõ, những điều mình làm cho đến bây giờ đều nhờ có tình yêu, nếu không có chắc mình bỏ cuộc lâu rồi. nhưng đổi lại đã buộc vào tình yêu bao nhiêu là trách nhiệm, rồi nhớ lại "cảm thấy tình yêu đẹp nhất là hai người bầu bạn với nhau. Không cần ràng buộc, không cần vòng vo, không cần sở hữu, không cần khát vọng khai thác được ý nghĩa gì từ bạn tình. Đó là thứ đã xác định phải hụt hẫng. Nhưng phải là hai chúng ta được xếp cạnh nhau, đứng ngắm cái nhân gian vắng vẻ này." Mơ ước của mình vẫn vậy, hằng đêm được nhìn người mình yêu già đi.

thật ra mình không phải muốn nói chuyện tình yêu, hôm nay mình chỉ muốn nói về những lựa chọn. sớm hay muộn người ta cũng phải chọn một bên. thậm chí mình biết mình đã chọn lâu rồi, từ nhiều năm về trước. mất nhiều năm để nhận ra mình sẽ vẫn là người như vậy, không bao giờ khác đi được, thậm chí không thay đổi bao nhiêu so với mười năm trước. mình hay nói đùa với mọi người, mình chỉ xạo vậy thôi chứ thường thì mình đã có quyết định rồi. mình đã nghĩ sao cũng được miễn là để mình yên. và không bao giờ được yên cũng chính vì tính tình như vậy. sau những ngày tháng đau khổ và giận dữ, giờ mình chỉ muốn được sống thật với lòng. điều gì là quan trọng với mình. là điều mà mình nghĩ tới đầu tiên mỗi sáng thức dậy và trước khi đi ngủ.

nếu phải như vậy thì sẽ như vậy.

Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013

thật ra mình chỉ cần ai đó yêu thương và chỉ bảo mình mỗi ngày. nhưng rồi như một vòng lẩn quẩn, mình sẽ không tin và chẳng nghe lời :D. người ta có thể mơ to bao nhiêu tuỳ thích nhưng phải làm việc cho giấc mơ đó thì nó mới thành sự thật được. vì vậy nên mình vẫn ở đây. giấc mơ thì ngày một xa.

có những buổi sáng thức dậy, mình thấy hoang mang, mất dần hy vọng với những giấc mơ mà mình từng có. nếu đây là cuộc đời mà mình chọn tại sao mình lại mất nhiều thời gian loay hoay như vậy. mình lại muốn ra đi. như một kẻ thất bại chạy trốn thực tại.

Sooner or later, Mr. Fowler, one has to take sides, if one is to remain human. 

không phải mình đã chọn rồi sao?


Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

Đừng trách

Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạn
có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng
nên đừng trách…

Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách
tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp
tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất
tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc
tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực
bởi vẻ đẹp của những giấc mơ…

Chúng ta có thể đã sống đúng cuộc đời của những người trú mưa
tìm thấy một mái hiên rồi đứng chung lặng lẽ
thỉnh thoảng hỏi thăm nhau – nếu lạnh thì nép thêm vào một chút nhé?
thỉnh thoảng cầm tay nhau – cho khác với những người xa lạ
thỉnh thoảng trách một lời – lúc cơn mưa bạt thêm vào lòng một chút gió
rồi thì nắng lên ở đâu đó ngoài phố
chúng ta mỗi người chỉ để lại được dấu chân…

Đừng trách
khi ta đến trong cuộc đời này với hình hài mà ta ước mong
mỗi ngày qua đều nhận ra không có gì là trọn vẹn
nhưng ta đã yêu thương theo cách những gì con người ta có được
chọn một con người để sẻ chia phần tâm hồn sâu thẳm nhất
tuyệt đối không tin vào những bất trắc
cho đến khi…

Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi
mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng
con người ấy không hề giống như ta vẫn biết
trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực
và ta quặn đau…

Đừng trách
nếu ta tự nhủ mình vẫn tin vào phép màu
khi ai đó không chọn lựa ta nghĩa là ta thuộc về một chọn lựa khác
nghĩa là từ giây phút này bàn tay ta cần nắm còn đang ở phía trước
nghĩa là tình yêu trong ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình dài được vài bước
nghĩa là nỗi cô đơn này là vực sâu cần thiết
phải một lần được gieo xuống
trong gió mưa…

Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa
làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng
ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận
nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác
như một niềm vui…

Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?

(2g sáng 12/5/2009)

Thơ Nguyễn Phong Việt.

Thứ Tư, 20 tháng 2, 2013

Bố già đã sốt 9 ngày rồi, tội nghiệp thân già ưa nặng. Những buổi chiều ra vào bệnh viện, tới đây mới thấy nhân sinh vô thường nhất là những lúc này. Leo hết cầu thang xong thì hít một hơi bước vô phòng, nhìn người bệnh ngồi mệt mỏi bên cạnh giường. Một người cả đời cố chấp, lúc bệnh lại nhìn rất hiền lành. Gặp nhau còn nói mai mốt con đau ở đâu là phải đi viện liền, chứ ngâm lâu mệt người lắm. Hay quá! Nhiều khi mình muốn vung vít, ỏm tỏi với mấy người như vậy lắm nhưng mình biết nói nhiều cũng không tin đâu, phải tự mình qua cầu mới hay. Lớn lên bên cạnh những người như vậy nên không phải mình đổ thừa đâu nhưng cứng đầu cứng cổ là di truyền. Sốt ruột vì sao mà hoài không hết cũng không biết là bị cái gì? Hôm nay trong công ty cũng có một bạn đã sốt 2 ngày rồi, không biết có phải dịch bệnh gì không?

nhiều khi thấy mình vừa nghèo vừa hèn. thấy mình TỆ hết sức. nhưng cũng thấy mình CHÂN THÀNH. khi trung thực với lòng, mình chỉ cần giản dị, bình an. nếu mình vẫn cảm thấy những điều như vậy, tại sao mình phải dừng lại hay chối bỏ. sáng nay vô tình có chuyện ngồi đọc lại vài mail cũ, nước mắt vẫn chảy thành dòng được. mình sẽ cố gắng sống sao mà bản thân thấy hài lòng, khó lắm đó chứ mà cũng đã có lúc thấy mình được quá nhiều rồi.

gần đây có coi The Grandmaster, mình đặc biệt thích phim này vì vai nữ trong đó, mình nghĩ nếu phải rơi vào hoàn cảnh của Cung Nhị thì mình cũng sẽ chọn cuộc đời giống như vậy, và thấy mình vẫn còn buồn lắm. nhưng buồn cũng đâu có gì sai phải không? hôm nay cũng như hôm qua mình thấy chưa muốn quay lại công việc dù vẫn đang chạy qua chạy lại như một cái máy. những chuyện phải làm quá nhiều, dù muốn hay không, năm nay mình đã quyết định là một năm thay đổi.

Thứ Hai, 4 tháng 2, 2013

Chưa biết viết gì cả.
Đã tính sẽ viết một câu chuyện như "Bản tình ca cho Nick và Norah" nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu.

Bản tình ca đó có hai người viết, một người viết từ pov của nhân vật nam, người còn lại được giao pov của nhân vật nữ, hết chương của người này thì đến lượt người kia. Cứ thế cho đến khi kết thúc. Tất nhiên chưa có chữ nào, chưa có outline, chưa nghĩ ra plot, chưa có gì hết, chỉ mới nghĩ là sẽ viết vậy thôi :|