Thứ Năm, 25 tháng 8, 2011

Kiến dữ bất kiến (*)

Nàng gặp, hay không gặp ta
Ta vẫn ở đây
Không mừng, không lụy

Nàng nhớ, hay không nhớ ta
Tình vẫn ở đây
Không còn, không mất

Nàng yêu, hay không yêu ta
Yêu vẫn ở đây
Không thêm, không bớt

Nàng theo, hay không theo ta
Tay ta vẫn nơi nàng
Không lơi, không siết

Hãy ngả vào lòng ta
Hoặc là
dành cho ta một chỗ trong trái tim nàng
Bình lặng yêu nhau
âm thầm thương tưởng.
— Ban trát cổ lỗ bạch mã đích trầm mặc (班扎古鲁白玛的沉默)

Dịch thơ: Tần.
(*) là một cái tên khác của bài thơ trên ý chỉ việc gặp hay không gặp.
Nhiều khi thèm thơ như thèm một điếu thuốc, mà nào đã từng hút thuốc bao giờ đâu. Ngày đã tàn rồi, mỗi lần đọc lại những dòng thơ lưu truyền trên mạng này lại ngồi ngơ ngẩn, cảm giác vừa trong sáng ngọt ngào vừa buồn bã dịu dàng...

Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2011

everyone wants to be found.

Tôi luôn muốn viết một cái gì đó thiệt ngầu nhưng mà chẳng bao giờ chịu viết lách cho đàng hoàng. Chỉ thấy viết nhảm là giỏi. Hôm nay đang phóng xe trên một con đường rất đông đúc của Sài Gòn thì tự nhiên nhớ lại đủ thứ chuyện trên đời. Ngay lúc đó muốn ngồi xuống viết hết ra, mà trời ơi giữa chợ vậy làm sao kiếm đâu ra chỗ ngồi, chứ đừng nói viết cái gì.
Nhìn ngựa xe như nước, áo quần như nêm giữa phố tự nhiên thấy ngộp, muốn ngã ra đường. Rồi nghĩ tới thế giới bao la như vậy, người nhiều như vậy, ai là người đã được định sẵn dành cho tôi. Hôm trước khi đang ngồi trong tiệm cafe, trời đổ mưa bên ngoài làm tôi nhớ lại những bộ phim, quyển sách mình từng coi. Bao nhiêu những hình ảnh trong đó cứ chạy rào rào qua trong đầu, rồi cái câu Alice nói với bạn trai cô trong Closer bật ra "if you believe in love at first sight, you never stop looking". Tôi luôn tin vào cảm giác ban đầu của mình về mọi vật, dù tôi biết điều này đôi lúc là sai lầm nghiêm trọng. Giống như đọc một cuốn sách hay coi một bộ phim, chỉ cần vài phút đầu là tôi biết cái đó có dành cho mình hay không. Nhưng nếu đã lỡ không có cảm tình với ai hay chuyện gì từ đầu thì tôi luôn bị thành kiến đó theo đuổi, rất khó để thay đổi cảm nhận. Hoàn toàn hẹp hòi và cố chấp như vậy đấy.
Một bữa nọ ngồi nói chuyện với bé gái, tôi nói chu kỳ khủng hoảng của tôi khoảng bốn năm sẽ lặp lại một lần. Kiểu như một ngày đẹp trời, trong sâu thẳm con người bạn có cái gì đó chết đi, hay bạn thức dậy vào một buổi sáng, nhận ra cuộc đời không có chút phương hướng nào... Rồi con bé nói, chị Hai lúc nào mà chả vậy, cycle mà ngắn vậy thì chưa kịp lên thì đã lại xuống rồi. Thật là một người tốt, vừa đấm lại vừa đạp tôi xuống hố mà. An ủi là muốn gì được đó, không bao giờ phải chờ lâu để xuống hố :d...
Có một người bạn viết rằng chúng ta bỏ qua những điều tốt đẹp mỗi ngày. Đối với người như tôi mà nói chắc tôi đã bỏ qua hết những điều tốt đẹp nhất đến với mình rồi. Vì ngu ngốc. Vậy là tôi thấy sợ. Mọi người đều muốn được tìm thấy. Tôi cũng vậy. Rồi tôi lại nhớ đến câu chuyện của hai người yêu nhau nọ, khi lạc nhau trong một nơi đông đúc, cô gái đã chạy đến nơi cao và dễ nhận thấy nhất để chắc chắn là chàng trai sẽ nhìn thấy và tìm ra cô. Tôi thì không như vậy, tôi thấy mình cứ như đang trốn trong góc kẹt, lại chẳng có màu sắc gì đặc biệt, nếu không muốn nói là gần như trong suốt.
Tối qua ngồi coi A Single Man, khi đến đoạn Jim nói anh có thể chết ngay lúc này, anh hoàn toàn hạnh phúc với khoảnh khắc này, bên cạnh người mình yêu... Chỉ nhiêu đó, tôi lại tự hỏi làm sao mà tôi đã sống như cái cách mình đang sống suốt những năm qua. Bỏ qua những điều tốt đẹp. Và tôi không chắc bằng cách nào nhưng rồi tôi sẽ tiếp tục như vậy, sẽ sống y như vậy cho bao nhiêu năm về sau nữa.
Rồi chiều nay tôi nghĩ đến cũng có ai đó ngoài kia, chờ được tìm thấy. Ai đó đang chờ đợi tôi, như tôi đã ở đây cả cuộc đời để chờ đợi họ. Lại nhớ đến một đoạn phỏng vấn trên tạp chí Out, Tom Ford nói về mối quan hệ của ông với Richard Buckley rằng họ được ràng buộc với nhau, ông tin rằng "đấy là ý nghĩa của việc khi bạn nhìn vào mắt một người, và cảm tưởng bạn đã biết anh ấy cả đời. Cảm giác ấy như thể bạn đã trở về nhà." Getting older together... đó cũng là mơ ước của tôi, hằng đêm, được nhìn thấy người mình yêu già đi. Nếu không may tôi không tìm ra người đó hay không được tìm ra, tôi vẫn muốn sống một cuộc đời không có gì phải hối hận. Bây giờ thích ai tôi sẽ chạy về phía người đó.

Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011

1 a.m silence

Đói bụng không ngủ được. Muốn coi A Single man cho xong nhưng coi bộ phim hơi nặng đô trong lúc này. Tự nhiên muốn đọc lại 2 A.M Silence để được bao bọc trong màn đêm dịu dàng của câu chuyện.
Muốn nói gì đó mà lại thôi. Note ngắn ngắn vầy rồi tắt máy, mẹ lại đang la lối quá trời. Đi ngủ thôi.

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011

"Iridescent"




Remember all the sadness and frustration
And let it go.
Let it go.

Let it go.
Let it go.
Let it go.
Let it go.

Tháng 8 sẽ bắt đầu như vậy.

Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

...

`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、、ヽヽ 、`、ヽ ヽ`、ヽ`、、ヽヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、​ヽヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、 ヽ 、ヽヽ、ヽ`、`、、 ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、、ヽ、、ヽヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、 `、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、、ヽヽ 、`、ヽ ヽ`、ヽ`、、ヽヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、​ヽヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、 ヽ 、ヽヽ、ヽ`、`、、 ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、、ヽ、、ヽヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、 `、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、、ヽヽ 、`、ヽ ヽ`、ヽ`、、ヽヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

love is all

Trời đã mưa tầm tã suốt từ đêm hôm trước, sáng hôm nay, trưa nay, rồi đến tận tối nay. Tự nhiên thấy mình như mèo, mỗi lần mưa thì chán không kể xiết. Nhớ có lần bé V nói, ngồi trong văn phòng nhìn mưa bay chỉ muốn nhảy lầu xuống theo mưa. Hồi đó ở còn làm bên cao ốc kia mình sợ nhất là ngồi mà nhìn ra cửa sổ lúc trời mưa, vì nhiều hôm muốn nhảy lầu thật.

Sáng đi chợ sớm vì một đêm trằn trọc đau cả cổ, ra đọc báo thì thấy cô Amy Winehouse qua đời ở tuổi 27. Nàng cũng sinh năm 83, đã vậy lúc lật đật vô database nhạc để play album của cổ thì thấy ngay cái bài Love is a losing game :|, đúng là như ai vả vào mặt. Ngoài kia có một cái "27 club", đây là một tập hợp những người nổi tiếng qua đời ở tuổi này. Ngoài ra thì trên mạng cũng có luôn câu lạc bộ những người dự định tự sát vào tuổi 27. Mà nguyên cái vụ tự sát này đã có một bữa trưa mình với chú Thông ngồi tám nhảm trong quán. Năm ngoái khi đến SN 27, mình có nói là cảm ơn mọi người đã chia vui cùng vì tuổi 27 thật quan trọng. Trước đó mình đã nghĩ không đi được đến lúc này... Giờ nghĩ lại thì còn khoảng 2 tháng nữa sẽ hết "lời nguyền 27". Mình thực sự có "quên được không những điều ta chưa bao giờ".

Nhưng bỏ qua hết mấy cái trên, chuyện chính muốn đề cập đến hôm qua là ngày mình học được một bài học lớn về tình yêu. Lần đầu tiên trong đời mình thực sự cảm nhận được cái gọi là "tôi không có gì ngoài tình yêu". Mình đã được nhận rất nhiều từ bạn. Mình thấy bạn giống như một ngôi sao đang toả ra vẻ lấp lánh của nó. Bạn ngồi đó đào xới bản thân để cho mình sự thật. Đã có lúc mình muốn nói bạn thôi không cần phải tiếp tục... Tại sao bạn lại nói ra với mình. Mình biết làm gì đây... Chúng ta vừa gần lại vừa xa quá... Mình thậm chí không khóc được. Ngày hôm qua với mình không khác gì một giấc mơ. Khi chào nhau đi nằm mình đã ước gì lúc thức dậy cả hai đã già đi. Nhưng đối diện với mình vẫn là bạn. Chân thành như vậy. Mình nhận ra tình yêu là tất cả. Mình đã nhận quá nhiều mà mình không biết.

Mình vẫn còn ước mơ được cùng nhau làm nhiều việc. Mình vẫn nợ bạn lời hứa làm nhà sản xuất cho tác phẩm đầu tay của bạn. Có lẽ mình còn lý do để không dừng lại lúc này, hay ít ra là mình sẽ tham gia vào club nào đó sau con số 27 :d.

Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

_-_

-_-
*meo meo*
con mèo mà trèo cây cau
hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà
chú chuột đi chợ đằng xa...

Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

những lời hứa

Tui từng là một cô gái thế này, với tui hoặc là tất cả hoặc không gì hết. Không thoả hiệp được. Nhưng cuộc đời đã dạy tui phải biết chấp nhận. Nếu không chấp nhận, tui có lẽ đã treo cổ lâu rồi :d, ở độ tuổi nào của cuộc đời mình tui cũng đều có lý do để làm vậy. Nghe thì ngu xuẩn, nhưng nhiều khi chỉ là việc con bé gái ăn ở bầy hầy :)).
Khi bắt đầu đọc cuốn Lấp lánh tui đã rất buồn, nhưng kết cục của nó làm tui thoải mái, vì các nhân vật trong đó đã biết chấp nhận để được yêu nhau.

Tui luôn có cảm giác cả đời mình quay tròn trong những lời hứa khó giữ. Tui không hứa hẹn nhiều, với ai cũng vậy. Vì một lời đã hứa, tui sẽ bị nó theo đuổi suốt đời. Nên tui thấy việc gì làm được tui không ngần ngại làm. Tuy có hơi lạnh lùng, nhưng tui lành tính. Tui cũng không có gì nhiều để nói với mọi người, thật sự là như vậy :d. Nhưng tui biết có những tiếng nói suốt đời không bày tỏ được. Nói chung tui bệnh :)).

Tui cũng có cố gắng kềm chế những thói tật của mình lắm nhưng nói sao ta, giang sơn dễ đổi, bản tính rõ ràng không dời đi là mấy. Tui chỉ giữ cho tụi nó đánh nhau bên trong, chứ còn thì đâu cũng vô đó, tui thường là tơi tả sau những đấu tranh kềm chế dạng này. Và rốt cuộc thì cũng lại làm nhiều người thất kinh hồn vía :)). Đôi lúc tui quyết định thất hứa với người khác và với chính mình cũng vì vậy. Tui tự đánh đấm mệt mỏi quá rồi :)).

Nhưng tui có một lời hứa này với mẹ đó là tui sẽ sống hạnh phúc. Đó là người duy nhất trên đời này tui không được phép thất hứa :d. Tui nhất định phải sống vui vẻ để mẹ tui được vui. Có lần nói chuyện với Faye, bạn nói tui thật hài hước. Tui cũng không biết nữa nhưng có lẽ những chuyện vui vẻ hợp với tui hơn là những chuyện buồn bã :)). Mà chắc chẳng ai hạp với chuyện buồn bã cả...

Cuộc đời cơ bản là buồn, còn ngay sau đó là cái chết. Hôm nay nghĩ lại chuyện này tui lại thấy vui vẻ mới lạ chứ. Uh tui có lẽ chỉ cần vui vẻ thôi.

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

lấp lánh

Hôm qua mới đọc được một cuốn tiểu thuyết rất hay. Đọc xong ôm sách khóc mãi. Vậy thì hay chỗ nào? Hay chỗ ôm sách đó, thấy thương từng câu từng dòng được viết ra trong cuốn sách này, thấy y như nó được viết ra cho mình vậy. Cuốn sách cũng y như tên gọi của nó, lấp lánh mãi như những vì sao. Vừa cô đơn, vừa tinh tế. Làm sao mà người ta có thể viết ra được những thứ bình dị, kỳ lạ nhưng đầy tình yêu thương như vậy. Chỉ đọc một phần ba mình đã phải thốt lên đây chính là câu chuyện mà mình muốn làm phim. Tác giả của cuốn sách này là một phụ nữ, mình lại mơ một ngày nào đó mình đủ sức chuyển thể câu chuyện này. Thiệt ra thì mình không nghĩ chuyển thể là chuyện nên làm nhưng mình có khao khát được nhìn thấy những nhân vật đó trên phim. Mình lại có bệnh trong đầu rồi. Mình yêu câu chuyện này quá. Hãy chờ xem.



Giở lại đến trang 193: Trong cuộc đời của Mutsuki, tôi không làm sao có thể đuổi kịp Kon. Nó cũng giống y như cái cảm giác bạn muốn biết về một người nào đó ở tuổi 19 của họ. Không có cách nào để biết được. Bạn đã vắng mặt khi cuộc đời xảy ra vào lúc đó. Cảm giác bất lực này làm bạn thấy tan vỡ. Chắc vì đang có bệnh nên tôi thấy mình cứ như bị ám ảnh. Tôi hình dung trong đầu suốt về khung cảnh này khi lên phim sẽ ra sao. Cô gái đó sẽ ra sao...

Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2011

để dành

Quay lại Sài Gòn, gặp lại một số bạn bè, đi làm phim, rồi những chuyến đi đi về về như con thoi giữa SG và BH làm mình cứ quay mòng mòng. Dạo này ngủ bất kể giờ giấc, cứ y như là sâu nó ra lúc nào là ngã ngay ra giường được.

Giống như đang để dành vậy, mỗi ngày một chút, thêm vô cái hộp nhỏ, trong đầu, trong tim. Đôi lúc thấy mình có lẽ hợp với công việc tay chân hơn là đầu óc. Lao động làm đầu óc mình bớt "điên loạn". Cực một chút, nhưng thân thể và đầu óc mình thấy đỡ hơn. Mình cũng quyết định sẽ để dành thật nhiều, mai mốt không nhoi được nữa sẽ lấy ra dùng dần...

Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

đi học

Hôm qua đã ra một quyết định dứt khoát là sẽ đi học. Cũng không biết có làm lại cuộc đời được không nhưng còn hơn là bấn loạn như bây giờ. Dạo này luôn phải trong tình trạng tĩnh tâm lại vì bên ngoài chao đảo đủ thứ chuyện, nhiều khi thấy mình bất lực quá, muốn khóc mà nước mắt cũng không ra nữa là.

Không hẳn là đi nhiều thấy nhiều gì nhưng tự nhiên nhận ra mình cần gì trong cuộc đời này. Mình sẽ đấu tranh vì điều đó theo cách của mình. Mình không muốn lại vấp phải chỗ cũ những hai lần, như vậy thì nhục lắm mà mình thì nhục nhiều rồi :((.

Chiều nay mưa to quá. Nhìn ra sân mình nhớ Hello suốt. Mỗi lần trời mưa vầy nó ngủ vùi ở cửa, mình hay lén nó kéo cái tai cái đuôi. Đúng là buồn như chó chết.