Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

cho những phút yếu lòng

"Rồi chúng ta sẽ trở thành cát bụi. Cái chúng ta để lại được là gì? Cái tên nào rồi cũng bị lãng quên, gương mặt nào rồi cũng bị nhạt nhòa đi. Thử nói xem chúng ta sẽ sống vì cái gì?

Sống vì cái gì ư? Cậu xoay chân trong những vũng nước nhỏ, ngẩn người ra suy nghĩ. Cùng một chỗ này đây, hàng trăm triệu năm trước là những con khủng long, và bây giờ là cậu và Choi Seung Hyun. Cậu sẽ làm con thằn lằn sấm sải đôi cánh vĩ đại che phủ ánh sáng mặt trời, còn Choi Seung Hyun, anh sẽ làm con khủng long bạo chúa với đôi tay quá ngắn để bắt mồi.

Vì những khoảnh khắc, cậu nói, và nhìn thẳng vào anh khi anh quay lại tìm câu trả lời trong mắt cậu."
(trích Khi Seung Ri ngủ của Mike Kobayashi)

tôi từng không tin vào những khoảnh khắc cho đến một ngày... và ngày ấy cũng đã xa lắc như thể mắt tôi chỉ còn nhìn thấy những vùng loang loáng, rồi tối kịt không có cách nào để gặp lại nữa. nhưng nó kịp để lại cho tôi những khoảnh khắc mà vì đó tôi đã thay đổi và tiếp tục cho đến tận hôm nay.

tôi mong có thể nói ra những suy nghĩ của mình thật rõ ràng và dễ hiểu nhưng lực bất tòng tâm, tôi thấy không biết sao có thể diễn tả nội tâm của mình, dù nói hay là viết, nhưng có lẽ đó không phải cái mà tôi cần, chỉ là tôi muốn vậy mà thôi.

vậy cái tôi cần, chỉ là sự rộng lượng với những nỗi buồn và sự kì lạ của mình, nếu có thể hãy tha thứ nhé vì đôi khi tôi đã không thể tự tha thứ cho chính mình.
(21 June 2009)

---

Hôm đó thứ mấy, trước đó mình đã say sưa ra sao không nhớ chỉ biết cái đoạn ba lăng nhăng ở trên được viết sau khi đã uống vài lon bia. Huhu bực quá đi mất, Ka ôi, có thể làm ơn thôi đi dù chỉ một phút không? Rốt cuộc thì cuộc đời này chỉ là một vòng xoáy, điểm cuối cùng mà nó đưa tất cả chúng ta tới là sự diệt vong. Nhưng con đường đi tới nơi đó không phải do chính mình chọn sao?
Những buổi sáng thức dậy trong uể oải, có khi gối vẫn còn ướt, mình chỉ muốn hét lên "it's way too much", rồi thì sao, vẫn phải dậy thôi.

Chuyện khoảnh khắc ở trên nhắc mình nhớ tới ông Steve Jobs từng đề cập đến vụ connecting the dots. Đùng một cái cuộc đời cứ như ào qua trước mặt, những khoảnh khắc hạnh phúc, buồn rầu, chiến thắng, bại trận, đúng đắn, và cả đáng xấu hổ, tất cả những điểm đó, hết điểm này tới điểm khác cứ nối dài ra mãi. Và bây giờ thì mình còn biết sống vì cái gì nếu không phải vì những khoảnh khắc.

Hạnh phúc thật sự là hành trình, nó không phải cảm giác khi người ta đến đích mà là trên từng chặng đường. Mỗi sáng thức dậy nếu mình cũng tự hỏi "Nếu hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời, tôi sẽ muốn làm những gì tôi sắp làm hôm nay?". Chẳng còn có gì phải nghi ngờ hay băn khoăn nữa...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét