Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

vậy thôi

hôm nay đi làm ra trong cảnh chiều nhập nhoạng, xe cộ thì xô đẩy, mình đứng chờ một lúc cho bớt đông để ù té sang đường, dạo này cứ phải băng ngang qua công viên Lê Văn Tám để lấy xe, hoà chung vô khung cảnh các anh chạy bộ, các chị múa kiếm, các cô tập thẩm mỹ, các em tập hát... làm mình thấy thật phấn khích, bao nhiêu người ngoài kia đang nỗ lực sống dài hơn mỗi ngày. rồi mình nghĩ giờ này bạn cũng đang tất tả lên bus xuống bus để về nhà, ăn xong lại lật đật ra quán, thấy thật là khâm phục...
trên đường về đến ngã tư Hàng Xanh, có chú ăn xin bị mù mắt thổi sáo kiếm chút cháo qua ngày, hôm nào cũng ngồi chỗ đó hông biết có chuyện gì vui hay mới trúng mánh mà lúc chạy ngang mình để ý thấy chả cười te tét :d, mình đã nhủ trong bụng, chời cha đó mà còn cười được như vại lẽ nào mình hông cười nổi.
chạy tiếp lên đoạn nữa chờ đèn đỏ ngay chợ Văn Thánh thì có anh kia đậu xe trước mặt mình, dòm dáo dác thấy đâu có đeo tai phone đâu mà ảnh nhịp chân khí thế luôn, không lẽ chờ đèn đỏ cũng relax dữ vậy sao, nào giờ sao mềnh không biết, mai mốt dừng đèn đỏ mình cũng phải hút gió mấy được :D :D :D
về đến đầu làng thì phải quẹo lại mua sữa cho con bé gái, mẹ gọi nói nó than dạo này thiếu sữa quá mà mẹ không có xe. bố già bữa này đi tái khám định kỳ, bé gái thì đi học, về tới nơi có 2 mẹ con ăn cơm, mẹ hái rau cải trên tầng mái nấu canh với thịt bằm, mỗi người cũng vớt được chén cơm ngon lành.
vậy thôi, một ngày không dài cũng không ngắn, một ngày cũng việc cũng làm cũng nhớ cũng thương, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ vui lắm rồi.
P/s: trong lúc đao lại The English Patient lỡ tay đao cả Titanic dồi, thôi giờ mèo cứ ăn vụn trước một ít vại :d

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét