Hôm qua mới đọc được một cuốn tiểu thuyết rất hay. Đọc xong ôm sách khóc mãi. Vậy thì hay chỗ nào? Hay chỗ ôm sách đó, thấy thương từng câu từng dòng được viết ra trong cuốn sách này, thấy y như nó được viết ra cho mình vậy. Cuốn sách cũng y như tên gọi của nó, lấp lánh mãi như những vì sao. Vừa cô đơn, vừa tinh tế. Làm sao mà người ta có thể viết ra được những thứ bình dị, kỳ lạ nhưng đầy tình yêu thương như vậy. Chỉ đọc một phần ba mình đã phải thốt lên đây chính là câu chuyện mà mình muốn làm phim. Tác giả của cuốn sách này là một phụ nữ, mình lại mơ một ngày nào đó mình đủ sức chuyển thể câu chuyện này. Thiệt ra thì mình không nghĩ chuyển thể là chuyện nên làm nhưng mình có khao khát được nhìn thấy những nhân vật đó trên phim. Mình lại có bệnh trong đầu rồi. Mình yêu câu chuyện này quá. Hãy chờ xem.
Giở lại đến trang 193: Trong cuộc đời của Mutsuki, tôi không làm sao có thể đuổi kịp Kon. Nó cũng giống y như cái cảm giác bạn muốn biết về một người nào đó ở tuổi 19 của họ. Không có cách nào để biết được. Bạn đã vắng mặt khi cuộc đời xảy ra vào lúc đó. Cảm giác bất lực này làm bạn thấy tan vỡ. Chắc vì đang có bệnh nên tôi thấy mình cứ như bị ám ảnh. Tôi hình dung trong đầu suốt về khung cảnh này khi lên phim sẽ ra sao. Cô gái đó sẽ ra sao...
Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011
Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2011
để dành
Quay lại Sài Gòn, gặp lại một số bạn bè, đi làm phim, rồi những chuyến đi đi về về như con thoi giữa SG và BH làm mình cứ quay mòng mòng. Dạo này ngủ bất kể giờ giấc, cứ y như là sâu nó ra lúc nào là ngã ngay ra giường được.
Giống như đang để dành vậy, mỗi ngày một chút, thêm vô cái hộp nhỏ, trong đầu, trong tim. Đôi lúc thấy mình có lẽ hợp với công việc tay chân hơn là đầu óc. Lao động làm đầu óc mình bớt "điên loạn". Cực một chút, nhưng thân thể và đầu óc mình thấy đỡ hơn. Mình cũng quyết định sẽ để dành thật nhiều, mai mốt không nhoi được nữa sẽ lấy ra dùng dần...
Giống như đang để dành vậy, mỗi ngày một chút, thêm vô cái hộp nhỏ, trong đầu, trong tim. Đôi lúc thấy mình có lẽ hợp với công việc tay chân hơn là đầu óc. Lao động làm đầu óc mình bớt "điên loạn". Cực một chút, nhưng thân thể và đầu óc mình thấy đỡ hơn. Mình cũng quyết định sẽ để dành thật nhiều, mai mốt không nhoi được nữa sẽ lấy ra dùng dần...
Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011
đi học
Hôm qua đã ra một quyết định dứt khoát là sẽ đi học. Cũng không biết có làm lại cuộc đời được không nhưng còn hơn là bấn loạn như bây giờ. Dạo này luôn phải trong tình trạng tĩnh tâm lại vì bên ngoài chao đảo đủ thứ chuyện, nhiều khi thấy mình bất lực quá, muốn khóc mà nước mắt cũng không ra nữa là.
Không hẳn là đi nhiều thấy nhiều gì nhưng tự nhiên nhận ra mình cần gì trong cuộc đời này. Mình sẽ đấu tranh vì điều đó theo cách của mình. Mình không muốn lại vấp phải chỗ cũ những hai lần, như vậy thì nhục lắm mà mình thì nhục nhiều rồi :((.
Chiều nay mưa to quá. Nhìn ra sân mình nhớ Hello suốt. Mỗi lần trời mưa vầy nó ngủ vùi ở cửa, mình hay lén nó kéo cái tai cái đuôi. Đúng là buồn như chó chết.
Không hẳn là đi nhiều thấy nhiều gì nhưng tự nhiên nhận ra mình cần gì trong cuộc đời này. Mình sẽ đấu tranh vì điều đó theo cách của mình. Mình không muốn lại vấp phải chỗ cũ những hai lần, như vậy thì nhục lắm mà mình thì nhục nhiều rồi :((.
Chiều nay mưa to quá. Nhìn ra sân mình nhớ Hello suốt. Mỗi lần trời mưa vầy nó ngủ vùi ở cửa, mình hay lén nó kéo cái tai cái đuôi. Đúng là buồn như chó chết.
Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011
nhớ lại tình yêu
Một sớm mai lên đường đột ngột, trên xe gần như li bì suốt cả chặng. Trong những cơn miên man đó chợt nhớ lại... tình yêu. Mỗi lần gặp lại đoạn văn này của An Ni cũng thấy như ai đó đã giữ mình yên lại, mặc cho bao nhiêu dằn xé của cuộc đời :).
Trên đường đi chợt nhớ lại các cuộc tình. Cảm thấy tình yêu đẹp nhất là hai người bầu bạn với nhau.
Không cần ràng buộc, không cần vòng vo, không cần sở hữu, không cần khát vọng khai thác được ý nghĩa gì từ bạn tình. Đó là thứ đã xác định phải hụt hẫng. Nhưng phải là hai chúng ta được xếp cạnh nhau, đứng ngắm cái nhân gian vắng vẻ này.
Có hai căn phòng độc lập, mỗi người đều làm việc trong phòng riêng.
Cùng đi ăn tối ngoài tiệm.
Lúc đi dạo có rất nhiều chuyện để nói.
Lúc ôm nhau, thấy được an toàn.
Không xâm phạm tự do của nhau. Không sợ anh vẫn liên lạc với bạn gái cũ.
Không bày tỏ tình cảm cho nhau. Bày tỏ là tìm lấy sự thay đổi.
Rất bình dị. Rất quen thuộc. Dường như mùi của anh chính là mùi trên cơ thể bạn.
Bất luận ở đâu và khi nào đều cần phải giữ cho nhau một khoảng cách.
Có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.
Khi muốn yên tĩnh, dù anh ở bên cạnh cũng giống như đang ở một mình.
Có một phong cách sống riêng, bao gồm cả quần áo, đĩa nhạc, nước hoa, thức ăn...
Không quá nhớ nhung nhau, nhưng khi mệt mỏi vẫn biết anh là nhà.
Chúng ta rất dễ đụng nhau, bởi đều là những người ích kỷ hoặc ngu ngốc. Bọn họ yêu những người khác chỉ để chứng minh người khác cũng yêu họ. Hoặc đã tóm được trong tay, tiếc không nỡ buông, mãi cho đến khi vật nắm trong tay đã chết đi.
Tình cảm chín muồi cần mất thời gian chờ kết trái. Nhưng chúng ta đều mất kiên nhẫn. Ai có thể mất mười năm chờ đợi một người bỏ đi phương xa? Ai có thể sau mười năm tha phương vẫn quay về tìm lại người xưa cũ. Có những tình yêu do quá sốt sắng muốn đạt được danh lợi, không có cách được chứng minh, thế nên cũng không thành.
(Trích "Đảo Tường Vy" - An Ni Bảo Bối)
Trên đường đi chợt nhớ lại các cuộc tình. Cảm thấy tình yêu đẹp nhất là hai người bầu bạn với nhau.
Không cần ràng buộc, không cần vòng vo, không cần sở hữu, không cần khát vọng khai thác được ý nghĩa gì từ bạn tình. Đó là thứ đã xác định phải hụt hẫng. Nhưng phải là hai chúng ta được xếp cạnh nhau, đứng ngắm cái nhân gian vắng vẻ này.
Có hai căn phòng độc lập, mỗi người đều làm việc trong phòng riêng.
Cùng đi ăn tối ngoài tiệm.
Lúc đi dạo có rất nhiều chuyện để nói.
Lúc ôm nhau, thấy được an toàn.
Không xâm phạm tự do của nhau. Không sợ anh vẫn liên lạc với bạn gái cũ.
Không bày tỏ tình cảm cho nhau. Bày tỏ là tìm lấy sự thay đổi.
Rất bình dị. Rất quen thuộc. Dường như mùi của anh chính là mùi trên cơ thể bạn.
Bất luận ở đâu và khi nào đều cần phải giữ cho nhau một khoảng cách.
Có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.
Khi muốn yên tĩnh, dù anh ở bên cạnh cũng giống như đang ở một mình.
Có một phong cách sống riêng, bao gồm cả quần áo, đĩa nhạc, nước hoa, thức ăn...
Không quá nhớ nhung nhau, nhưng khi mệt mỏi vẫn biết anh là nhà.
Chúng ta rất dễ đụng nhau, bởi đều là những người ích kỷ hoặc ngu ngốc. Bọn họ yêu những người khác chỉ để chứng minh người khác cũng yêu họ. Hoặc đã tóm được trong tay, tiếc không nỡ buông, mãi cho đến khi vật nắm trong tay đã chết đi.
Tình cảm chín muồi cần mất thời gian chờ kết trái. Nhưng chúng ta đều mất kiên nhẫn. Ai có thể mất mười năm chờ đợi một người bỏ đi phương xa? Ai có thể sau mười năm tha phương vẫn quay về tìm lại người xưa cũ. Có những tình yêu do quá sốt sắng muốn đạt được danh lợi, không có cách được chứng minh, thế nên cũng không thành.
(Trích "Đảo Tường Vy" - An Ni Bảo Bối)
Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011
tạm biệt
Hello đã đi rồi. Chiều nay. Nó đi khá nhanh. Tối qua, Vân không chịu ngủ trên lầu mà ngủ gần cửa để dòm chừng nó. Sáng ra nó vẫn còn tỉnh nhưng lúc chiều tôi bơm nước thì nó không nuốt nữa. Không phải là lần đầu bỏ ăn hai ngày nhưng nó đã quá già để đứng dậy một lần nữa. Tôi, bố, mẹ và Vân đã gói nó trong cái chăn mà mẹ vẫn dùng để tắm nó.
Tôi vẫn nhớ tám năm trước lúc Hello đến nhà. Chú út đã mua nó với số tiền 100 ngàn từ một tiệm bán... thịt chó. Những ngày sau khi về nhà nó không ăn gì cả cho đến khi quen với cả nhà. Mẹ và Vân cũng phải chở nó đi chích thuốc để chắc là nó không bệnh. Chúng tôi gọi nó là Hello. Nó cũng là cô chó khôn nhất mà gia đình từng có. Hello sẽ không bao giờ ăn trong chén cho đến khi thức ăn được trút vô cái tô sứ của riêng nó. Nếu nó mắc tiểu thì sẽ xin chúng tôi mở cửa đi dạo, nó không tè hay đi bậy trong nhà trừ một vài lần không ai ở nhà. Nó rất quấn bố mẹ. Nếu ai đó trong gia đình đi xa nhiều ngày, nó sẽ ngủ cạnh cửa để chờ mọi người về đủ mới chạy lại vào trong.
Nó ốm đã nhiều ngày, ai cũng nghĩ là nó không sống được lâu nữa. Mỗi lần chúng tôi ở ngoài về nó vẫn chạy ra mừng rỡ dù rất mệt. Hôm qua thì không đứng được nên chỉ nằm để vẫy đuôi. Từ mai trở đi sẽ không có ai ra đón chúng tôi nữa. Tạm biệt em.
Tôi vẫn nhớ tám năm trước lúc Hello đến nhà. Chú út đã mua nó với số tiền 100 ngàn từ một tiệm bán... thịt chó. Những ngày sau khi về nhà nó không ăn gì cả cho đến khi quen với cả nhà. Mẹ và Vân cũng phải chở nó đi chích thuốc để chắc là nó không bệnh. Chúng tôi gọi nó là Hello. Nó cũng là cô chó khôn nhất mà gia đình từng có. Hello sẽ không bao giờ ăn trong chén cho đến khi thức ăn được trút vô cái tô sứ của riêng nó. Nếu nó mắc tiểu thì sẽ xin chúng tôi mở cửa đi dạo, nó không tè hay đi bậy trong nhà trừ một vài lần không ai ở nhà. Nó rất quấn bố mẹ. Nếu ai đó trong gia đình đi xa nhiều ngày, nó sẽ ngủ cạnh cửa để chờ mọi người về đủ mới chạy lại vào trong.
Nó ốm đã nhiều ngày, ai cũng nghĩ là nó không sống được lâu nữa. Mỗi lần chúng tôi ở ngoài về nó vẫn chạy ra mừng rỡ dù rất mệt. Hôm qua thì không đứng được nên chỉ nằm để vẫy đuôi. Từ mai trở đi sẽ không có ai ra đón chúng tôi nữa. Tạm biệt em.
Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2011
em về gom góp kỷ niệm tìm vui
Bắt đầu từ hôm nay tui muốn nếu có thể thì mỗi ngày sẽ viết về một kỷ niệm vui vẻ. Nhưng mà đâu phải lúc nào cũng vui nên ý tui là cố gắng gom góp những chuyện này lại, mang vui này giúp lại những khi chông chênh, buồn bã. Không thể mỗi ngày thì cũng không sao, cuộc đời cơ bản là buồn.
Ấy ấy vừa mới bảo là chỉ viết về kỷ niệm vui mà nên phải bắt đầu ngay khi đang vui thế này. Hôm nay tự nhiên có người bạn cũ đã bao lâu không gặp lại gọi tui trên y!m chỉ để nói bạn đã lấy chồng và vừa sinh con trai đầu lòng. Ôi chuyện vui biết một lèo thiệt ra cũng tiêu hoá không kịp... Chắc bạn áy náy vì lúc cưới đã không thông báo. Rồi bạn nói sao kén cá chọn canh mãi vậy, mau mau theo kịp chúng bạn đi chứ. Tui lại cười trừ thôi chứ không biết làm gì. Cuộc nói chuyện này làm tui nhớ lại những kỷ niệm hạnh phúc thời tiểu học rồi trung học cơ sở của 2 đứa. Lúc đó tui suốt ngày lê la ở nhà bạn, hai đứa quấn nhau lắm, đi đâu cũng đi cùng. Vì tui được mẹ mua cho xe đạp, bạn lại không có xe nên đi học bạn cũng dành chở tui (vì xe đã là của tui mà nên đi cùng thì bạn phải làm tài xế). Vậy là đi đâu tui cũng được chở, chúng tôi đã chở nhau trên cái xe đạp màu vàng qua bao mùa mưa nắng, đi học, đi chơi, đi coi đánh lộn...
Vậy đó, rồi không biết sao mà lại xa nhau, sau khi vào cấp 3 hầu như chẳng còn liên lạc gì mấy, lên ĐH thì học chung trường, tình cờ gặp lại, rồi lại chia tay, thế mới lạ, sau đó thì đúng là bặt vô âm tín. Tui còn nhớ mùa hè năm chúng tôi học lớp 6, khi đó mẹ bạn ốm nặng rồi mất, lúc đó tui thương bạn lắm. Tui đã nghĩ nếu mà là mình thì mình sẽ ra sao nếu không có mẹ, dù có lúc tui thấy mẹ thật phiền phức nhưng ở cái tuổi đó mà không còn mẹ thật tội nghiệp ghê lắm, tui chỉ hy vọng tình bạn khăng khít của hai đứa sẽ an ủi bạn chút nào trong những ngày đó. Giờ bạn đã có gia đình riêng, mẹ bạn chắc có thể thể yên tâm phần nào rồi.
Tui cũng thấy đã quá may mắn so với bạn vì tui vẫn còn có mẹ, có chuyện tày trời nào mà mẹ liệu thì coi như qua nha, vì thế tui đã tự hứa với lòng nhất định sẽ sống hạnh phúc để mẹ tui có thể yên tâm. Hôm nay rất vui vì nói chuyện lại với bạn và biết được trong những năm tháng mà chúng tôi vắng mặt trong cuộc đời nhau đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng kết thúc cũng có thể nói là tốt đẹp. Bạn còn nói giờ lấy chồng ở ĐN, ở ngay cạnh tp BH, có thể vài bữa sẽ ghé thăm em Alley. Ông trời sao mà khéo vẽ chuyện vậy :d.
Giờ buồn ngủ rồi, tui đi ngủ đây, mai mốt vui lại lôi ra kể cho nghe.
Ấy ấy vừa mới bảo là chỉ viết về kỷ niệm vui mà nên phải bắt đầu ngay khi đang vui thế này. Hôm nay tự nhiên có người bạn cũ đã bao lâu không gặp lại gọi tui trên y!m chỉ để nói bạn đã lấy chồng và vừa sinh con trai đầu lòng. Ôi chuyện vui biết một lèo thiệt ra cũng tiêu hoá không kịp... Chắc bạn áy náy vì lúc cưới đã không thông báo. Rồi bạn nói sao kén cá chọn canh mãi vậy, mau mau theo kịp chúng bạn đi chứ. Tui lại cười trừ thôi chứ không biết làm gì. Cuộc nói chuyện này làm tui nhớ lại những kỷ niệm hạnh phúc thời tiểu học rồi trung học cơ sở của 2 đứa. Lúc đó tui suốt ngày lê la ở nhà bạn, hai đứa quấn nhau lắm, đi đâu cũng đi cùng. Vì tui được mẹ mua cho xe đạp, bạn lại không có xe nên đi học bạn cũng dành chở tui (vì xe đã là của tui mà nên đi cùng thì bạn phải làm tài xế). Vậy là đi đâu tui cũng được chở, chúng tôi đã chở nhau trên cái xe đạp màu vàng qua bao mùa mưa nắng, đi học, đi chơi, đi coi đánh lộn...
Vậy đó, rồi không biết sao mà lại xa nhau, sau khi vào cấp 3 hầu như chẳng còn liên lạc gì mấy, lên ĐH thì học chung trường, tình cờ gặp lại, rồi lại chia tay, thế mới lạ, sau đó thì đúng là bặt vô âm tín. Tui còn nhớ mùa hè năm chúng tôi học lớp 6, khi đó mẹ bạn ốm nặng rồi mất, lúc đó tui thương bạn lắm. Tui đã nghĩ nếu mà là mình thì mình sẽ ra sao nếu không có mẹ, dù có lúc tui thấy mẹ thật phiền phức nhưng ở cái tuổi đó mà không còn mẹ thật tội nghiệp ghê lắm, tui chỉ hy vọng tình bạn khăng khít của hai đứa sẽ an ủi bạn chút nào trong những ngày đó. Giờ bạn đã có gia đình riêng, mẹ bạn chắc có thể thể yên tâm phần nào rồi.
Tui cũng thấy đã quá may mắn so với bạn vì tui vẫn còn có mẹ, có chuyện tày trời nào mà mẹ liệu thì coi như qua nha, vì thế tui đã tự hứa với lòng nhất định sẽ sống hạnh phúc để mẹ tui có thể yên tâm. Hôm nay rất vui vì nói chuyện lại với bạn và biết được trong những năm tháng mà chúng tôi vắng mặt trong cuộc đời nhau đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng kết thúc cũng có thể nói là tốt đẹp. Bạn còn nói giờ lấy chồng ở ĐN, ở ngay cạnh tp BH, có thể vài bữa sẽ ghé thăm em Alley. Ông trời sao mà khéo vẽ chuyện vậy :d.
Giờ buồn ngủ rồi, tui đi ngủ đây, mai mốt vui lại lôi ra kể cho nghe.
Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011
hôm nay nói chuyện tình yêu
Ngày hôm kia khi ngồi trong xe với bạn vừa ngầu vừa dễ thương, trên đài phát thanh có một cô gái kể chuyện về “tình đầu tan vỡ”, người yêu chia tay không một lý do. Tôi đã cười khi nghe cô nói nửa năm rồi nhưng cô vẫn không sao quên được chàng trai. Tôi cười nhưng trong lòng thấy rất thông cảm vì nếu phải nói gì ngay lúc đó tôi có thể phải thú thật rằng tôi cũng đã từng khao khát biết được một lý do rõ ràng cho cuộc chia tay của mình và sau đó cay đắng nhận ra lý do nào cũng không quan trọng nữa. Nhưng tôi cần đến bốn năm để nhận ra điều đó, tôi chỉ muốn nói với cô gái kia là hãy cho bản thân mình thời gian. Rằng cô hãy đừng cố quên điều gì hết, thời gian sẽ làm giúp cô điều đó. Thời gian thật ra rất tàn nhẫn, những thứ bạn muốn cố chấp lưu giữ theo bên mình rốt cuộc đã mai một và mờ nhoè cùng năm tháng. Có những điều bạn đã từng khắc cốt ghi tâm, giờ chỉ nội việc hình dung lại cũng đòi hỏi một sự cố gắng rất lớn. Vậy là lỗi tại ai, tại người ta từng không trân trọng hay tại bản thân mình không cố gắng phù hợp. Tôi nghĩ có lẽ là cả hai. Hoặc là không gì cả. Chỉ là nó phải như vậy. Và khi đối diện trung thực với những chuyện đã qua, tiếng nói nội tâm đã phải thừa nhận rằng một kết thúc như vậy là điều sẽ phải đến.
Bạn sẽ hỏi làm sao tôi có thể nói về chuyện đã qua đơn giản và dễ dàng như vậy, tôi không có câu trả lời. Nó có thể đã dễ dàng như vậy ngay từ đầu nhưng tại sao đến bây giờ tôi mới dám thừa nhận. Tôi đã nói rồi mà, tôi không biết đâu. Tôi vẫn nhớ một đoạn này trong cuốn sách Vĩnh biệt Tugumi: "Tình yêu là cái mà khi ta nhận ra thì ta đã trót làm rồi, dù là ở tuổi nào cũng thế. Nhưng nó được phân chia rõ ràng thành loại có thể nhìn thấy và loại không nhìn thấy được kết cục, điều đó thì bản thân mình chắc chắn là hiểu rõ nhất. Trường hợp không nhìn thấy được là dấu hiệu của một tình yêu lớn. Khi bác quen bác gái bây giờ, đột nhiên ta có cảm giác tương lai là vô hạn. Vì thế có lẽ không hề gì dù cả hai sống cách xa hay ở bên nhau".
Đôi khi ngồi nhớ lại những chuyện như vầy tôi lại khóc lặng lẽ. Cô gái mà tôi đã từng là giờ đã đi xa. Như tôi đã chia tay cô nàng, chia tay cả những năm tháng mong manh, dữ dội của cái tuổi dở dở ương ương. Chuyện đã qua cũng không có gì hối hận, tôi của bây giờ sống rất vui vẻ. Tôi nói thật lòng. Tôi không bao giờ là người nói hay, viết hay, đặc là nói và viết về tình yêu nên tôi sẽ dừng đây (tôi biết có người sẽ cụt hứng). Tôi chỉ muốn nói hãy hạnh phúc mỗi ngày vì cuộc đời mà bạn chọn. Dù tình yêu có khi thăng trầm, có khi này có khi khác, đừng bao giờ nghĩ về nó trong dằn vặt, đó là điều đáng trân trọng.
Bạn sẽ hỏi làm sao tôi có thể nói về chuyện đã qua đơn giản và dễ dàng như vậy, tôi không có câu trả lời. Nó có thể đã dễ dàng như vậy ngay từ đầu nhưng tại sao đến bây giờ tôi mới dám thừa nhận. Tôi đã nói rồi mà, tôi không biết đâu. Tôi vẫn nhớ một đoạn này trong cuốn sách Vĩnh biệt Tugumi: "Tình yêu là cái mà khi ta nhận ra thì ta đã trót làm rồi, dù là ở tuổi nào cũng thế. Nhưng nó được phân chia rõ ràng thành loại có thể nhìn thấy và loại không nhìn thấy được kết cục, điều đó thì bản thân mình chắc chắn là hiểu rõ nhất. Trường hợp không nhìn thấy được là dấu hiệu của một tình yêu lớn. Khi bác quen bác gái bây giờ, đột nhiên ta có cảm giác tương lai là vô hạn. Vì thế có lẽ không hề gì dù cả hai sống cách xa hay ở bên nhau".
Đôi khi ngồi nhớ lại những chuyện như vầy tôi lại khóc lặng lẽ. Cô gái mà tôi đã từng là giờ đã đi xa. Như tôi đã chia tay cô nàng, chia tay cả những năm tháng mong manh, dữ dội của cái tuổi dở dở ương ương. Chuyện đã qua cũng không có gì hối hận, tôi của bây giờ sống rất vui vẻ. Tôi nói thật lòng. Tôi không bao giờ là người nói hay, viết hay, đặc là nói và viết về tình yêu nên tôi sẽ dừng đây (tôi biết có người sẽ cụt hứng). Tôi chỉ muốn nói hãy hạnh phúc mỗi ngày vì cuộc đời mà bạn chọn. Dù tình yêu có khi thăng trầm, có khi này có khi khác, đừng bao giờ nghĩ về nó trong dằn vặt, đó là điều đáng trân trọng.
Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011
Thứ Hai, 14 tháng 3, 2011
ngủ mãi cũng phải dậy
Dù có muốn trốn cũng có lúc phải đối mặt, sớm muộn mà thôi. Chuyện gì đã qua thì cho nó qua luôn, giờ chưa biết tính bước tiếp theo thế nào chắc trong lúc chờ đợi thì lại ngủ tiếp vậy.
Thời gian này luôn trong tình trạng rất dễ suy sụp, không rõ nguyên nhân. Nhìn lại thì thấy chắc là do thời gian tích lũy, giờ thì chỉ trào ra từ từ thôi. Cũng chẳng lựa được dịp tốt, đúng là lựa ngày không bằng gặp ngày, thôi thì luôn hôm nay đi, sẵn tiện trong người đang bất ổn mà công chuyện thì rối nùi. Vì bản thân cũng tự biết, giờ thì vậy thôi chứ mai lại khác liền nên cũng chẳng còn buồn lên cơn nữa. Nhưng mà chút phiền lụy tự sinh vẫn không sao tránh được.
Đôi khi cảm thấy sống một mình quá nhiều, nên không còn biết đến cảm giác có một người bên cạnh như thế nào. Chuyện của người ta thì đã đành là không thể biết đến, ngay chuyện của mình cũng dần quên hết rồi. Thật đáng buồn!
Thôi thì đành thuận theo tự nhiên vậy, chỉ mong sao có thể sống dễ thở một chút. Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng. Chỉ mong vậy thôi.
Ngủ mãi cũng phải dậy, chi bằng dậy sớm chút, chuẩn bị cho tươm tất. Rồi đi.
Thời gian này luôn trong tình trạng rất dễ suy sụp, không rõ nguyên nhân. Nhìn lại thì thấy chắc là do thời gian tích lũy, giờ thì chỉ trào ra từ từ thôi. Cũng chẳng lựa được dịp tốt, đúng là lựa ngày không bằng gặp ngày, thôi thì luôn hôm nay đi, sẵn tiện trong người đang bất ổn mà công chuyện thì rối nùi. Vì bản thân cũng tự biết, giờ thì vậy thôi chứ mai lại khác liền nên cũng chẳng còn buồn lên cơn nữa. Nhưng mà chút phiền lụy tự sinh vẫn không sao tránh được.
Đôi khi cảm thấy sống một mình quá nhiều, nên không còn biết đến cảm giác có một người bên cạnh như thế nào. Chuyện của người ta thì đã đành là không thể biết đến, ngay chuyện của mình cũng dần quên hết rồi. Thật đáng buồn!
Thôi thì đành thuận theo tự nhiên vậy, chỉ mong sao có thể sống dễ thở một chút. Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng. Chỉ mong vậy thôi.
Ngủ mãi cũng phải dậy, chi bằng dậy sớm chút, chuẩn bị cho tươm tất. Rồi đi.
Thứ Tư, 23 tháng 2, 2011
tỉnh dậy
có đôi khi tỉnh giấc giữa đêm chỉ muốn gọi điện cho vài người nói là mình ở đây có một mình, thương nhớ họ cả đời.
Thứ Năm, 13 tháng 1, 2011
Chỉ là cần phải nói gì đó...
E hèm, đây sẽ là entry đầu tiên của năm 2011. Vì mục lục sẽ nhảy ra một tab mới, thiệt sự điều này lúc đầu đã thôi thúc mình viết gì đó giờ lại thấy áp lực quá, khi bắt đầu ngồi gõ cái này mình lại không biết bắt đầu nói gì đây. Thôi, bắt đầu bằng việc nói về năm ngoái đi vậy. Năm vừa rồi của mình không tệ, vì mình đã có những năm còn tệ hơn thế nhiều, dù năm rồi thì mình cũng chẳng thu lượm được gì mấy. Nếu kể lể ra đây thì cũng chẳng quá được mấy cái gạch đầu dòng, thiệt lòng là mình không muốn gạch đầu dòng nên... Uhm, năm qua cũng kể như là một năm mình làm được những gì mình đã ấp ủ, coi như có những thành công từ sau cái cảm nhận rằng là đời mình là một chuỗi những thất bại mà thôi. Và đâu đó người ta vẫn nói thành công nào cũng khởi nguồn từ thất bại, mình không chống chế hay phản đối gì cả, nhưng mình vẫn thấy những ai thành công liền ngay từ đầu cũng vẫn rất tốt... bạn không nhất thiết phải trải qua thất bại :)).
Đã có những khoảng thời gian mình cảm thấy rất kiệt sức, không phải vì công việc mà có gì đó kiệt quệ bên trong mình. Mình luôn nghĩ rằng nó phải như thế này thế này thì sẽ tốt nhưng tại sao nó không phải như vậy, người ta sao không làm vậy. Rồi thì thực tế cũng trả lời không ít những thắc mắc đó cho mình, nhiều lúc câu trả lời rất phũ phàng, nó làm mình hụt hẫng dài dài. Những ngộ nhận và thiếu hụt đó làm mình thấy khổ sở kinh khủng lắm. Nhưng nếu phải nói một cái gì từ tận đáy lòng thì mình muốn cảm ơn tất cả những bất toàn, bất định đó, cả bên ngoài và bên trong bản thân mình. Mình muốn cảm ơn Nhi, Quang và những ai đã tham gia cùng mình trong những ngày tháng ở Alley. Mình muốn cảm ơn bố mẹ, em gái vì một năm với rất nhiều thay đổi của gia đình chúng ta, có lẽ nguyên năm vừa rồi cả nhà đã chuyển động còn nhiều hơn cả hai mươi mấy năm mà chúng ta đã có cùng nhau.
Nghe cứ như lên nhận giải thưởng Oscar. Thiệt sự thì mình cần phải nói những lời này ra. Mình đã có những ngày rất vui, bên cạnh những ngày rất buồn... ngủ. Có cả những ngày rất dài như thể nếu ngày đó mà hết thì mình cũng chết :p. Chỉ 2 tuần trước thôi chị Việt Linh hỏi mình "tại sao chị gọi cho mày mà không được?", chị nói sao em trốn đi đâu mà tụi nó nói là em biệt tích luôn rồi, câu hỏi không biết là giỡn hay thiệt nhưng thấy giật mình. Mình đâu có thích chơi trốn tìm. Mình đã từng luôn rất sợ có ai đó gọi cho mình mà mình không biết. Sợ hãi những chuyện xảy ra ở ngoài kia mà không có mình ở đó. Nhưng rồi mình nhận ra (chậm rì và ngu ngốc) mình không phải 3 đầu 6 tay, và không thể có mặt ở mọi chỗ. Phải chấp nhận rằng một năm diều cũng đứt dây năm bảy bận trước khi có thể nằm yên không động đậy ở dẻo sông hay ngọn cây nào đó (mình không muốn đu dây điện). Dù có đang hoàn toàn hạnh phúc với mọi thứ thì rồi mình vẫn sẽ năm phút đổi ý một lần. Vậy đó, chẳng có gì là mãi mãi, nhưng 5 phút một lần thì cuộc đời mình sẽ loay hoay suốt mà thôi. Còn em Nhật thì nói mình là the non-multitasking one. Mình thiệt sự giống như hđh MS DOS cổ lỗ sĩ, đã quá già để thay đổi rồi xao? :((. Lâu lâu vẫn bị bạn Nhi nheo nhéo là không bao giờ là quá muộn để bắt đầu những điều mình muốn nhưng mình cái gì cũng muốn thì sống làm xao :|. Chưa kể lâu lâu lại như trẻ con trốn vô góc nhà để không ai biết, để mọi người hoảng lên. Ừ thì để tự kỷ đó được chưa. Và mình sẽ phải sống chung với những điều đó cho tới hết đời :d.
Tâm sự hôm nay sao dông dài, bụng réo ùng ục mà thấy chưa biết kết luận như nào :|. Vì đã thừa nhận mình chán phèo, trẻ con như vậy thì ước mơ lớn nhất của mình là sang năm sau đủ thời gian và dũng cảm để dấn thân nhiều hơn. Muốn làm được nhiều việc hơn, chơi bời cũng nhiều hơn, chiêm nghiệm nhiều hơn thay vì ngủ T.T.
Năm mới hạnh phúc nha các bạn. Chỉ mong sao bớt buồn ngủ chứ cứ vầy thì rồi cũng đâu vô đấy :)).
Đã có những khoảng thời gian mình cảm thấy rất kiệt sức, không phải vì công việc mà có gì đó kiệt quệ bên trong mình. Mình luôn nghĩ rằng nó phải như thế này thế này thì sẽ tốt nhưng tại sao nó không phải như vậy, người ta sao không làm vậy. Rồi thì thực tế cũng trả lời không ít những thắc mắc đó cho mình, nhiều lúc câu trả lời rất phũ phàng, nó làm mình hụt hẫng dài dài. Những ngộ nhận và thiếu hụt đó làm mình thấy khổ sở kinh khủng lắm. Nhưng nếu phải nói một cái gì từ tận đáy lòng thì mình muốn cảm ơn tất cả những bất toàn, bất định đó, cả bên ngoài và bên trong bản thân mình. Mình muốn cảm ơn Nhi, Quang và những ai đã tham gia cùng mình trong những ngày tháng ở Alley. Mình muốn cảm ơn bố mẹ, em gái vì một năm với rất nhiều thay đổi của gia đình chúng ta, có lẽ nguyên năm vừa rồi cả nhà đã chuyển động còn nhiều hơn cả hai mươi mấy năm mà chúng ta đã có cùng nhau.
Nghe cứ như lên nhận giải thưởng Oscar. Thiệt sự thì mình cần phải nói những lời này ra. Mình đã có những ngày rất vui, bên cạnh những ngày rất buồn... ngủ. Có cả những ngày rất dài như thể nếu ngày đó mà hết thì mình cũng chết :p. Chỉ 2 tuần trước thôi chị Việt Linh hỏi mình "tại sao chị gọi cho mày mà không được?", chị nói sao em trốn đi đâu mà tụi nó nói là em biệt tích luôn rồi, câu hỏi không biết là giỡn hay thiệt nhưng thấy giật mình. Mình đâu có thích chơi trốn tìm. Mình đã từng luôn rất sợ có ai đó gọi cho mình mà mình không biết. Sợ hãi những chuyện xảy ra ở ngoài kia mà không có mình ở đó. Nhưng rồi mình nhận ra (chậm rì và ngu ngốc) mình không phải 3 đầu 6 tay, và không thể có mặt ở mọi chỗ. Phải chấp nhận rằng một năm diều cũng đứt dây năm bảy bận trước khi có thể nằm yên không động đậy ở dẻo sông hay ngọn cây nào đó (mình không muốn đu dây điện). Dù có đang hoàn toàn hạnh phúc với mọi thứ thì rồi mình vẫn sẽ năm phút đổi ý một lần. Vậy đó, chẳng có gì là mãi mãi, nhưng 5 phút một lần thì cuộc đời mình sẽ loay hoay suốt mà thôi. Còn em Nhật thì nói mình là the non-multitasking one. Mình thiệt sự giống như hđh MS DOS cổ lỗ sĩ, đã quá già để thay đổi rồi xao? :((. Lâu lâu vẫn bị bạn Nhi nheo nhéo là không bao giờ là quá muộn để bắt đầu những điều mình muốn nhưng mình cái gì cũng muốn thì sống làm xao :|. Chưa kể lâu lâu lại như trẻ con trốn vô góc nhà để không ai biết, để mọi người hoảng lên. Ừ thì để tự kỷ đó được chưa. Và mình sẽ phải sống chung với những điều đó cho tới hết đời :d.
Tâm sự hôm nay sao dông dài, bụng réo ùng ục mà thấy chưa biết kết luận như nào :|. Vì đã thừa nhận mình chán phèo, trẻ con như vậy thì ước mơ lớn nhất của mình là sang năm sau đủ thời gian và dũng cảm để dấn thân nhiều hơn. Muốn làm được nhiều việc hơn, chơi bời cũng nhiều hơn, chiêm nghiệm nhiều hơn thay vì ngủ T.T.
Năm mới hạnh phúc nha các bạn. Chỉ mong sao bớt buồn ngủ chứ cứ vầy thì rồi cũng đâu vô đấy :)).
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)