Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

...

`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、、ヽヽ 、`、ヽ ヽ`、ヽ`、、ヽヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、​ヽヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、 ヽ 、ヽヽ、ヽ`、`、、 ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、、ヽ、、ヽヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、 `、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、、ヽヽ 、`、ヽ ヽ`、ヽ`、、ヽヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、​ヽヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、 ヽ 、ヽヽ、ヽ`、`、、 ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、、ヽ、、ヽヽ、ヽ`、`、、ヽヽ、ヽ`、`、、 `、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、、ヽヽ 、`、ヽ ヽ`、ヽ`、、ヽヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、、ヽ`、ヽ 、ヽ`、ヽ、ヽ`、ヽ、ヽ`、

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

love is all

Trời đã mưa tầm tã suốt từ đêm hôm trước, sáng hôm nay, trưa nay, rồi đến tận tối nay. Tự nhiên thấy mình như mèo, mỗi lần mưa thì chán không kể xiết. Nhớ có lần bé V nói, ngồi trong văn phòng nhìn mưa bay chỉ muốn nhảy lầu xuống theo mưa. Hồi đó ở còn làm bên cao ốc kia mình sợ nhất là ngồi mà nhìn ra cửa sổ lúc trời mưa, vì nhiều hôm muốn nhảy lầu thật.

Sáng đi chợ sớm vì một đêm trằn trọc đau cả cổ, ra đọc báo thì thấy cô Amy Winehouse qua đời ở tuổi 27. Nàng cũng sinh năm 83, đã vậy lúc lật đật vô database nhạc để play album của cổ thì thấy ngay cái bài Love is a losing game :|, đúng là như ai vả vào mặt. Ngoài kia có một cái "27 club", đây là một tập hợp những người nổi tiếng qua đời ở tuổi này. Ngoài ra thì trên mạng cũng có luôn câu lạc bộ những người dự định tự sát vào tuổi 27. Mà nguyên cái vụ tự sát này đã có một bữa trưa mình với chú Thông ngồi tám nhảm trong quán. Năm ngoái khi đến SN 27, mình có nói là cảm ơn mọi người đã chia vui cùng vì tuổi 27 thật quan trọng. Trước đó mình đã nghĩ không đi được đến lúc này... Giờ nghĩ lại thì còn khoảng 2 tháng nữa sẽ hết "lời nguyền 27". Mình thực sự có "quên được không những điều ta chưa bao giờ".

Nhưng bỏ qua hết mấy cái trên, chuyện chính muốn đề cập đến hôm qua là ngày mình học được một bài học lớn về tình yêu. Lần đầu tiên trong đời mình thực sự cảm nhận được cái gọi là "tôi không có gì ngoài tình yêu". Mình đã được nhận rất nhiều từ bạn. Mình thấy bạn giống như một ngôi sao đang toả ra vẻ lấp lánh của nó. Bạn ngồi đó đào xới bản thân để cho mình sự thật. Đã có lúc mình muốn nói bạn thôi không cần phải tiếp tục... Tại sao bạn lại nói ra với mình. Mình biết làm gì đây... Chúng ta vừa gần lại vừa xa quá... Mình thậm chí không khóc được. Ngày hôm qua với mình không khác gì một giấc mơ. Khi chào nhau đi nằm mình đã ước gì lúc thức dậy cả hai đã già đi. Nhưng đối diện với mình vẫn là bạn. Chân thành như vậy. Mình nhận ra tình yêu là tất cả. Mình đã nhận quá nhiều mà mình không biết.

Mình vẫn còn ước mơ được cùng nhau làm nhiều việc. Mình vẫn nợ bạn lời hứa làm nhà sản xuất cho tác phẩm đầu tay của bạn. Có lẽ mình còn lý do để không dừng lại lúc này, hay ít ra là mình sẽ tham gia vào club nào đó sau con số 27 :d.

Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

_-_

-_-
*meo meo*
con mèo mà trèo cây cau
hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà
chú chuột đi chợ đằng xa...

Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

những lời hứa

Tui từng là một cô gái thế này, với tui hoặc là tất cả hoặc không gì hết. Không thoả hiệp được. Nhưng cuộc đời đã dạy tui phải biết chấp nhận. Nếu không chấp nhận, tui có lẽ đã treo cổ lâu rồi :d, ở độ tuổi nào của cuộc đời mình tui cũng đều có lý do để làm vậy. Nghe thì ngu xuẩn, nhưng nhiều khi chỉ là việc con bé gái ăn ở bầy hầy :)).
Khi bắt đầu đọc cuốn Lấp lánh tui đã rất buồn, nhưng kết cục của nó làm tui thoải mái, vì các nhân vật trong đó đã biết chấp nhận để được yêu nhau.

Tui luôn có cảm giác cả đời mình quay tròn trong những lời hứa khó giữ. Tui không hứa hẹn nhiều, với ai cũng vậy. Vì một lời đã hứa, tui sẽ bị nó theo đuổi suốt đời. Nên tui thấy việc gì làm được tui không ngần ngại làm. Tuy có hơi lạnh lùng, nhưng tui lành tính. Tui cũng không có gì nhiều để nói với mọi người, thật sự là như vậy :d. Nhưng tui biết có những tiếng nói suốt đời không bày tỏ được. Nói chung tui bệnh :)).

Tui cũng có cố gắng kềm chế những thói tật của mình lắm nhưng nói sao ta, giang sơn dễ đổi, bản tính rõ ràng không dời đi là mấy. Tui chỉ giữ cho tụi nó đánh nhau bên trong, chứ còn thì đâu cũng vô đó, tui thường là tơi tả sau những đấu tranh kềm chế dạng này. Và rốt cuộc thì cũng lại làm nhiều người thất kinh hồn vía :)). Đôi lúc tui quyết định thất hứa với người khác và với chính mình cũng vì vậy. Tui tự đánh đấm mệt mỏi quá rồi :)).

Nhưng tui có một lời hứa này với mẹ đó là tui sẽ sống hạnh phúc. Đó là người duy nhất trên đời này tui không được phép thất hứa :d. Tui nhất định phải sống vui vẻ để mẹ tui được vui. Có lần nói chuyện với Faye, bạn nói tui thật hài hước. Tui cũng không biết nữa nhưng có lẽ những chuyện vui vẻ hợp với tui hơn là những chuyện buồn bã :)). Mà chắc chẳng ai hạp với chuyện buồn bã cả...

Cuộc đời cơ bản là buồn, còn ngay sau đó là cái chết. Hôm nay nghĩ lại chuyện này tui lại thấy vui vẻ mới lạ chứ. Uh tui có lẽ chỉ cần vui vẻ thôi.

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

lấp lánh

Hôm qua mới đọc được một cuốn tiểu thuyết rất hay. Đọc xong ôm sách khóc mãi. Vậy thì hay chỗ nào? Hay chỗ ôm sách đó, thấy thương từng câu từng dòng được viết ra trong cuốn sách này, thấy y như nó được viết ra cho mình vậy. Cuốn sách cũng y như tên gọi của nó, lấp lánh mãi như những vì sao. Vừa cô đơn, vừa tinh tế. Làm sao mà người ta có thể viết ra được những thứ bình dị, kỳ lạ nhưng đầy tình yêu thương như vậy. Chỉ đọc một phần ba mình đã phải thốt lên đây chính là câu chuyện mà mình muốn làm phim. Tác giả của cuốn sách này là một phụ nữ, mình lại mơ một ngày nào đó mình đủ sức chuyển thể câu chuyện này. Thiệt ra thì mình không nghĩ chuyển thể là chuyện nên làm nhưng mình có khao khát được nhìn thấy những nhân vật đó trên phim. Mình lại có bệnh trong đầu rồi. Mình yêu câu chuyện này quá. Hãy chờ xem.



Giở lại đến trang 193: Trong cuộc đời của Mutsuki, tôi không làm sao có thể đuổi kịp Kon. Nó cũng giống y như cái cảm giác bạn muốn biết về một người nào đó ở tuổi 19 của họ. Không có cách nào để biết được. Bạn đã vắng mặt khi cuộc đời xảy ra vào lúc đó. Cảm giác bất lực này làm bạn thấy tan vỡ. Chắc vì đang có bệnh nên tôi thấy mình cứ như bị ám ảnh. Tôi hình dung trong đầu suốt về khung cảnh này khi lên phim sẽ ra sao. Cô gái đó sẽ ra sao...

Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2011

để dành

Quay lại Sài Gòn, gặp lại một số bạn bè, đi làm phim, rồi những chuyến đi đi về về như con thoi giữa SG và BH làm mình cứ quay mòng mòng. Dạo này ngủ bất kể giờ giấc, cứ y như là sâu nó ra lúc nào là ngã ngay ra giường được.

Giống như đang để dành vậy, mỗi ngày một chút, thêm vô cái hộp nhỏ, trong đầu, trong tim. Đôi lúc thấy mình có lẽ hợp với công việc tay chân hơn là đầu óc. Lao động làm đầu óc mình bớt "điên loạn". Cực một chút, nhưng thân thể và đầu óc mình thấy đỡ hơn. Mình cũng quyết định sẽ để dành thật nhiều, mai mốt không nhoi được nữa sẽ lấy ra dùng dần...

Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

đi học

Hôm qua đã ra một quyết định dứt khoát là sẽ đi học. Cũng không biết có làm lại cuộc đời được không nhưng còn hơn là bấn loạn như bây giờ. Dạo này luôn phải trong tình trạng tĩnh tâm lại vì bên ngoài chao đảo đủ thứ chuyện, nhiều khi thấy mình bất lực quá, muốn khóc mà nước mắt cũng không ra nữa là.

Không hẳn là đi nhiều thấy nhiều gì nhưng tự nhiên nhận ra mình cần gì trong cuộc đời này. Mình sẽ đấu tranh vì điều đó theo cách của mình. Mình không muốn lại vấp phải chỗ cũ những hai lần, như vậy thì nhục lắm mà mình thì nhục nhiều rồi :((.

Chiều nay mưa to quá. Nhìn ra sân mình nhớ Hello suốt. Mỗi lần trời mưa vầy nó ngủ vùi ở cửa, mình hay lén nó kéo cái tai cái đuôi. Đúng là buồn như chó chết.

Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

nhớ lại tình yêu

Một sớm mai lên đường đột ngột, trên xe gần như li bì suốt cả chặng. Trong những cơn miên man đó chợt nhớ lại... tình yêu. Mỗi lần gặp lại đoạn văn này của An Ni cũng thấy như ai đó đã giữ mình yên lại, mặc cho bao nhiêu dằn xé của cuộc đời :).

Trên đường đi chợt nhớ lại các cuộc tình. Cảm thấy tình yêu đẹp nhất là hai người bầu bạn với nhau.
Không cần ràng buộc, không cần vòng vo, không cần sở hữu, không cần khát vọng khai thác được ý nghĩa gì từ bạn tình. Đó là thứ đã xác định phải hụt hẫng. Nhưng phải là hai chúng ta được xếp cạnh nhau, đứng ngắm cái nhân gian vắng vẻ này.
Có hai căn phòng độc lập, mỗi người đều làm việc trong phòng riêng.
Cùng đi ăn tối ngoài tiệm.
Lúc đi dạo có rất nhiều chuyện để nói.
Lúc ôm nhau, thấy được an toàn.
Không xâm phạm tự do của nhau. Không sợ anh vẫn liên lạc với bạn gái cũ.
Không bày tỏ tình cảm cho nhau. Bày tỏ là tìm lấy sự thay đổi.
Rất bình dị. Rất quen thuộc. Dường như mùi của anh chính là mùi trên cơ thể bạn.
Bất luận ở đâu và khi nào đều cần phải giữ cho nhau một khoảng cách.
Có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.
Khi muốn yên tĩnh, dù anh ở bên cạnh cũng giống như đang ở một mình.
Có một phong cách sống riêng, bao gồm cả quần áo, đĩa nhạc, nước hoa, thức ăn...
Không quá nhớ nhung nhau, nhưng khi mệt mỏi vẫn biết anh là nhà.
Chúng ta rất dễ đụng nhau, bởi đều là những người ích kỷ hoặc ngu ngốc. Bọn họ yêu những người khác chỉ để chứng minh người khác cũng yêu họ. Hoặc đã tóm được trong tay, tiếc không nỡ buông, mãi cho đến khi vật nắm trong tay đã chết đi.
Tình cảm chín muồi cần mất thời gian chờ kết trái. Nhưng chúng ta đều mất kiên nhẫn. Ai có thể mất mười năm chờ đợi một người bỏ đi phương xa? Ai có thể sau mười năm tha phương vẫn quay về tìm lại người xưa cũ. Có những tình yêu do quá sốt sắng muốn đạt được danh lợi, không có cách được chứng minh, thế nên cũng không thành.


(Trích "Đảo Tường Vy" - An Ni Bảo Bối)

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

tạm biệt

Hello đã đi rồi. Chiều nay. Nó đi khá nhanh. Tối qua, Vân không chịu ngủ trên lầu mà ngủ gần cửa để dòm chừng nó. Sáng ra nó vẫn còn tỉnh nhưng lúc chiều tôi bơm nước thì nó không nuốt nữa. Không phải là lần đầu bỏ ăn hai ngày nhưng nó đã quá già để đứng dậy một lần nữa. Tôi, bố, mẹ và Vân đã gói nó trong cái chăn mà mẹ vẫn dùng để tắm nó.
Tôi vẫn nhớ tám năm trước lúc Hello đến nhà. Chú út đã mua nó với số tiền 100 ngàn từ một tiệm bán... thịt chó. Những ngày sau khi về nhà nó không ăn gì cả cho đến khi quen với cả nhà. Mẹ và Vân cũng phải chở nó đi chích thuốc để chắc là nó không bệnh. Chúng tôi gọi nó là Hello. Nó cũng là cô chó khôn nhất mà gia đình từng có. Hello sẽ không bao giờ ăn trong chén cho đến khi thức ăn được trút vô cái tô sứ của riêng nó. Nếu nó mắc tiểu thì sẽ xin chúng tôi mở cửa đi dạo, nó không tè hay đi bậy trong nhà trừ một vài lần không ai ở nhà. Nó rất quấn bố mẹ. Nếu ai đó trong gia đình đi xa nhiều ngày, nó sẽ ngủ cạnh cửa để chờ mọi người về đủ mới chạy lại vào trong.
Nó ốm đã nhiều ngày, ai cũng nghĩ là nó không sống được lâu nữa. Mỗi lần chúng tôi ở ngoài về nó vẫn chạy ra mừng rỡ dù rất mệt. Hôm qua thì không đứng được nên chỉ nằm để vẫy đuôi. Từ mai trở đi sẽ không có ai ra đón chúng tôi nữa. Tạm biệt em.

Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2011

em về gom góp kỷ niệm tìm vui

Bắt đầu từ hôm nay tui muốn nếu có thể thì mỗi ngày sẽ viết về một kỷ niệm vui vẻ. Nhưng mà đâu phải lúc nào cũng vui nên ý tui là cố gắng gom góp những chuyện này lại, mang vui này giúp lại những khi chông chênh, buồn bã. Không thể mỗi ngày thì cũng không sao, cuộc đời cơ bản là buồn.

Ấy ấy vừa mới bảo là chỉ viết về kỷ niệm vui mà nên phải bắt đầu ngay khi đang vui thế này. Hôm nay tự nhiên có người bạn cũ đã bao lâu không gặp lại gọi tui trên y!m chỉ để nói bạn đã lấy chồng và vừa sinh con trai đầu lòng. Ôi chuyện vui biết một lèo thiệt ra cũng tiêu hoá không kịp... Chắc bạn áy náy vì lúc cưới đã không thông báo. Rồi bạn nói sao kén cá chọn canh mãi vậy, mau mau theo kịp chúng bạn đi chứ. Tui lại cười trừ thôi chứ không biết làm gì. Cuộc nói chuyện này làm tui nhớ lại những kỷ niệm hạnh phúc thời tiểu học rồi trung học cơ sở của 2 đứa. Lúc đó tui suốt ngày lê la ở nhà bạn, hai đứa quấn nhau lắm, đi đâu cũng đi cùng. Vì tui được mẹ mua cho xe đạp, bạn lại không có xe nên đi học bạn cũng dành chở tui (vì xe đã là của tui mà nên đi cùng thì bạn phải làm tài xế). Vậy là đi đâu tui cũng được chở, chúng tôi đã chở nhau trên cái xe đạp màu vàng qua bao mùa mưa nắng, đi học, đi chơi, đi coi đánh lộn...

Vậy đó, rồi không biết sao mà lại xa nhau, sau khi vào cấp 3 hầu như chẳng còn liên lạc gì mấy, lên ĐH thì học chung trường, tình cờ gặp lại, rồi lại chia tay, thế mới lạ, sau đó thì đúng là bặt vô âm tín. Tui còn nhớ mùa hè năm chúng tôi học lớp 6, khi đó mẹ bạn ốm nặng rồi mất, lúc đó tui thương bạn lắm. Tui đã nghĩ nếu mà là mình thì mình sẽ ra sao nếu không có mẹ, dù có lúc tui thấy mẹ thật phiền phức nhưng ở cái tuổi đó mà không còn mẹ thật tội nghiệp ghê lắm, tui chỉ hy vọng tình bạn khăng khít của hai đứa sẽ an ủi bạn chút nào trong những ngày đó. Giờ bạn đã có gia đình riêng, mẹ bạn chắc có thể thể yên tâm phần nào rồi.

Tui cũng thấy đã quá may mắn so với bạn vì tui vẫn còn có mẹ, có chuyện tày trời nào mà mẹ liệu thì coi như qua nha, vì thế tui đã tự hứa với lòng nhất định sẽ sống hạnh phúc để mẹ tui có thể yên tâm. Hôm nay rất vui vì nói chuyện lại với bạn và biết được trong những năm tháng mà chúng tôi vắng mặt trong cuộc đời nhau đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng kết thúc cũng có thể nói là tốt đẹp. Bạn còn nói giờ lấy chồng ở ĐN, ở ngay cạnh tp BH, có thể vài bữa sẽ ghé thăm em Alley. Ông trời sao mà khéo vẽ chuyện vậy :d.

Giờ buồn ngủ rồi, tui đi ngủ đây, mai mốt vui lại lôi ra kể cho nghe.

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

hôm nay nói chuyện tình yêu

Ngày hôm kia khi ngồi trong xe với bạn vừa ngầu vừa dễ thương, trên đài phát thanh có một cô gái kể chuyện về “tình đầu tan vỡ”, người yêu chia tay không một lý do. Tôi đã cười khi nghe cô nói nửa năm rồi nhưng cô vẫn không sao quên được chàng trai. Tôi cười nhưng trong lòng thấy rất thông cảm vì nếu phải nói gì ngay lúc đó tôi có thể phải thú thật rằng tôi cũng đã từng khao khát biết được một lý do rõ ràng cho cuộc chia tay của mình và sau đó cay đắng nhận ra lý do nào cũng không quan trọng nữa. Nhưng tôi cần đến bốn năm để nhận ra điều đó, tôi chỉ muốn nói với cô gái kia là hãy cho bản thân mình thời gian. Rằng cô hãy đừng cố quên điều gì hết, thời gian sẽ làm giúp cô điều đó. Thời gian thật ra rất tàn nhẫn, những thứ bạn muốn cố chấp lưu giữ theo bên mình rốt cuộc đã mai một và mờ nhoè cùng năm tháng. Có những điều bạn đã từng khắc cốt ghi tâm, giờ chỉ nội việc hình dung lại cũng đòi hỏi một sự cố gắng rất lớn. Vậy là lỗi tại ai, tại người ta từng không trân trọng hay tại bản thân mình không cố gắng phù hợp. Tôi nghĩ có lẽ là cả hai. Hoặc là không gì cả. Chỉ là nó phải như vậy. Và khi đối diện trung thực với những chuyện đã qua, tiếng nói nội tâm đã phải thừa nhận rằng một kết thúc như vậy là điều sẽ phải đến.
Bạn sẽ hỏi làm sao tôi có thể nói về chuyện đã qua đơn giản và dễ dàng như vậy, tôi không có câu trả lời. Nó có thể đã dễ dàng như vậy ngay từ đầu nhưng tại sao đến bây giờ tôi mới dám thừa nhận. Tôi đã nói rồi mà, tôi không biết đâu. Tôi vẫn nhớ một đoạn này trong cuốn sách Vĩnh biệt Tugumi: "Tình yêu là cái mà khi ta nhận ra thì ta đã trót làm rồi, dù là ở tuổi nào cũng thế. Nhưng nó được phân chia rõ ràng thành loại có thể nhìn thấy và loại không nhìn thấy được kết cục, điều đó thì bản thân mình chắc chắn là hiểu rõ nhất. Trường hợp không nhìn thấy được là dấu hiệu của một tình yêu lớn. Khi bác quen bác gái bây giờ, đột nhiên ta có cảm giác tương lai là vô hạn. Vì thế có lẽ không hề gì dù cả hai sống cách xa hay ở bên nhau".
Đôi khi ngồi nhớ lại những chuyện như vầy tôi lại khóc lặng lẽ. Cô gái mà tôi đã từng là giờ đã đi xa. Như tôi đã chia tay cô nàng, chia tay cả những năm tháng mong manh, dữ dội của cái tuổi dở dở ương ương. Chuyện đã qua cũng không có gì hối hận, tôi của bây giờ sống rất vui vẻ. Tôi nói thật lòng. Tôi không bao giờ là người nói hay, viết hay, đặc là nói và viết về tình yêu nên tôi sẽ dừng đây (tôi biết có người sẽ cụt hứng). Tôi chỉ muốn nói hãy hạnh phúc mỗi ngày vì cuộc đời mà bạn chọn. Dù tình yêu có khi thăng trầm, có khi này có khi khác, đừng bao giờ nghĩ về nó trong dằn vặt, đó là điều đáng trân trọng.