Thứ Bảy, 24 tháng 7, 2010

葬花吟 - Táng hoa ngâm



Giờ hoa rụng có ta chôn cất,
Chôn thân ta chưa biết bao giờ.
Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ,
Sau này ta chết, ai là người chôn?
Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn,
Cũng là khi khách hồng nhan về già
Hồng nhan thấm thoắt xuân qua,
Hoa tàn người vắng ai mà biết ai!


nửa đêm rồi mà bị em Lâm hành, hình ảnh một tài nữ bất hạnh đến giờ vẫn làm người ta khóc hết nước mắt :|. nhớ lần đầu coi cảnh này, mười mấy tuổi đầu không hiểu chuyện nhiều, đã u sầu buồn bã không chịu nổi. trải qua năm tháng, cảm xúc cũng chai sạn nhiều nhưng khi nghe lại khúc hát chôn hoa này vẫn là không cầm lòng nổi. vai diễn cũng như cuộc đời của Trần Hiểu Húc đúng là hồng nhan đa truân, phận mỏng phúc bạc. thôi thì còn có một người đêm khuya thanh vắng, tâm sự chất chồng giờ này vẫn ngồi coi, vẫn khóc cùng chị :((.

Thứ Năm, 22 tháng 7, 2010

khúc quanh lãng mạn

Tôi làm việc trong phòng gửi đồ ở nhà ga Union. Từ nơi này, tôi có thể trông thấy mọi người lên xuống cầu thang nhà ga.

Ở phía bên trái tôi là quầy tạp chí của Tony. Cậu này lúc nào cũng huyên thuyên với tôi về định luật xác suất, chả là vì cậu ta rất mê đánh cá ngựa. Tony đã tính cho tôi rằng nếu tôi tiếp tục công việc ở phòng gửi đồ này trong 112 năm nữa thì chắc chắn tôi sẽ thấy được tất cả mọi con người trên thế giới!
Rốt cuộc thì tôi cũng dần dần tin vào cái định luật xác suất này. Nó cũng có vẻ hay đấy chứ! Bạn nên biết rằng Union là một nhà ga rất lớn, và tôi sẵn sàng cá với bạn là rồi tất cả mọi người đều phải bước ngang qua nhà ga này, ít nhất một lần trong đời.


Tôi kể về định luật xác suất này cho rất nhiều người, nhưng tất thảy họ đều cười vào mũi tôi, trừ Harry. Harry đến từ một tỉnh nhỏ hồi ba năm trước đây và kể từ đó, tôi thấy ngày nào Harry cũng đứng đợi ở đầu cầu thang nhà ga để đón chuyến tàu 9g05 phút.

Tôi nhớ lần đầu tiên gặp Harry thì đó chỉ là một anh chàng nhỏ nhắn và khuôn mặt đầy vẻ bồi hồi, xúc động và lo lắng. Harry ăn vận bảnh bao lắm, và tôi biết được rằng Harry đã có người yêu, họ sẽ đi đăng ký kết hôn khi cô gái đến. Tôi chẳng cần phải giải thích cho bạn biết rằng tại sao tôi rõ mọi chuyện như thế, bởi nếu bạn ngày nào cũng đứng ở đầu cầu thang quan sát những người chờ đợi thì bạn sẽ biết ngay thôi.

Hôm ấy, khi chuyến tàu 9g05 phút đến, tôi bận bịu với công việc của mình nên quên khuấy Harry. Tôi không nhìn về phía cầu thang nữa cho đến khi tiếng còi của chuyến tàu 9g18 phút sắp đến vang lên. Tôi quay ra nhìn và hết sức ngạc nhiên khi thấy Harry vẫn còn đứng đó.

Rồi cô gái - người yêu của Harry cũng không đến trên chuyến tàu 9h18 phút, trên chuyến tàu 9g40 phút cũng chẳng hề thấy cô ấy. Và khi tất cả hành khách của chuyến 10g02 phút đã khuất sau cầu thang, khuôn mặt Harry bắt đầu trở nên tuyệt vọng. Cậu ta bước đến ô cửa của tôi, đứng ở đó trông thật khổ sở. Tôi bèn gọi Harry lại và hỏi Harry về hình dáng của cô gái ấy.

Cậu ta bắt đầu tả: "Cô ấy thấp bé và có mái tóc đen, 19 tuổi, bước đi rất nhẹ nhàng. Khuôn mặt cô ấy - cậu ta suy nghĩ một phút rồi nói tiếp - đầy vẻ sống động, nhiệt tình. Cô ấy có thể đùa giỡn với tôi chút ít, nhưng tôi biết là cô ấy không bao giờ đùa dai như thế. Đôi mày của cô ấy rất dài, chụm lại thành một điểm ở giữa. Cô ấy có một cái áo lông thú màu nâu, nhưng có thể không mặc áo ấy ngày hôm nay".

Tôi rà xét lại trong trí nhớ của mình nhưng không thể nhớ được là có từng gặp một cô gái nào như thế hay chưa.
Harry đưa cho tôi xem bức điện tín mà cậu ta đã nhận được: "Đến vào ngày thứ Ba. Đón em ở ga. Yêu yêu yêu yêu - May của anh". Bức điện May gửi đi từ Omaha, Nebraska.

"Ô", cuối cùng tôi đành phải bảo cậu ta, "Sao chú không gọi đến nhà cô ấy? Điện thoại ấy?" - "Tôi chỉ vừa đến đây có hai ngày. Tụi tôi sẽ gặp nhau ở đây và cùng nhau xuống miền Nam kiếm việc làm", Harry đưa mắt yếu ớt nhìn tôi, "Cô ấy - May ấy, không cho tôi biết địa chỉ nào đâu, cô ấy vẫn đùa như thế đấy. May không còn ở nhà bố mẹ cô ấy nữa".

Rồi cầm bức điện, Harry lại thất thểu bước đến đầu cầu thang, đợi chuyến tàu 11g22 phút.

Ngày kế tiếp, dù bận rộn với công việc, tôi vẫn trông thấy Harry đứng đợi ở đó. Khi thấy tôi đã rỗi rảnh, cậu ta bước tới chỗ tôi.
Tôi hỏi" "Cô ấy có đi làm ở đâu không?"

Harry gật đầu: "Cô ấy là thư ký đánh máy. Tôi cũng đã điện thoại cho ông chủ cũ của cô ấy. Và tất cả mọi ngưòi nơi làm việc của May đều đã biết rằng May nghỉ làm để đi lấy chồng".

À, thì ra câu chuyện bắt đầu là đây. Harry đón mọi chuyến tàu đến trong ba, bốn ngày kế tiếp. Tôi có thể nghĩ rằng cái cô May đó đã chơi khăm chàng Harry tội nghiệp, chẳng chuyến nào đến mà có mặt cô ta. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng không bao giờ tin điều đó.

Khoảng hai tuần sau, tôi bắt đầu kể cho Harry nghe về định luật xác suất của mình. Tôi bảo với Harry: "Nếu cậu chịu đợi đến một thời gian dài nhất định nào đó, định luật xác suất sẽ cho cậu thấy May bước lên cầu thang này, một ngày - ngày ấy rồi cũng sẽ đến thôi". Harry vẫn nhìn chăm chú vào cái cầu thang như thể chưa hề trông thấy bao giờ, trong khi tôi tiếp tục giảng giải về những con số của Tony trong định luật xác suất.

Ngày kế tiếp, khi tôi đến chỗ làm của mình thì đã thấy Harry đứng sau quầy tạp chí của Tony và cậu ta nói: "Anh nghĩ xem, tôi cần kiếm một việc làm ở chỗ này chứ, đúng không?".

Sau đó, Harry làm thư ký, chạy vặt cho Tony. Chúng tôi không hề nhắc đến May và cái định luật xác suất đó nữa. Nhưng tôi để ý thấy rằng Harry luôn quan sát tất cả mọi người lên xuống cầu thang nhà ga.

Vào khoảng cuối năm, vợ chồng Tony chuyển đi nơi khác sinh sống và bán lại quầy tạp chí cho Harry. Harry mượn tiền để đặt thêm một tủ bán sô-đa, nước ngọt. Chẳng mấy chốc Harry đã có một cơ ngơi kinh doanh nho nhỏ và tôi phục cậu ta sát đất về điều này.

Cho đến ngày hôm qua. Tôi đột nhiên nghe một tiếng la thật lớn và tiếp theo đó là tiếng hàng loạt đồ đạc rơi đổ. Tiếng la là của Harry. Harry đã làm đổ nhiều búp bê và các thứ khác khi cố nhảy ra khỏi quầy. Cậu ta chạy ngang qua tôi và chụp lấy một cô gái thấp nhỏ. Cô ấy có mái tóc đen và đôi mày chụm lại thành một điểm ngay chính giữa.

Trong một lúc, họ đứng sứng nhìn nhau, họ khóc và cười, miệng thốt ra những lời vô nghĩa. Cô gái nói những từ đại khái như: "Em bảo đón em ở ga xe điện mà!". Harry hôn cô gái, rồi kể cho cô ta nghe rằng mình đã phải khổ sở như thế nào để chờ đợi cô trong suốt ba năm qua. Điều hiển nhiên đã xảy ra ba năm trước, đó là, May đã đến đây bằng xe điện, chứ không phải xe lửa, và trong bức điện tín, cô ấy muốn nói "ga xe điện" chứ không phải "ga xe lửa". May cũng đã đợi ở ga xe điện hết ngày này qua ngày khác. Cuối cùng, May xin được một chân đánh máy.

"Cái gì?" Harry hỏi. "Em đã làm việc ở đây trong suốt ba năm qua à?".
May gật đầu.

"Ôi trời đất ơi! Thế sao em không bao giờ bước xuống nhà ga này thế?" - Harry chỉ tay về phía quầy tạp chí của cậu ta - "Anh làm ở đây đấy. Quầy đó là của anh. Ngày nào anh cũng nhìn thấy mọi người lên xuống cầu thang".

Khuôn mặt May trông xanh nhợt hẳn đi. Cô ấy nhìn cái cầu thang và nói yếu ớt: "Em, em chưa từng bước lên cầu thang. Anh biết không, lúc đó em chỉ mới chân ướt chân ráo ra tỉnh để đi làm việc cho công ty. Ô Harry!". Rồi cô ấy choàng cánh tay qua cổ Harry và bắt đầu khóc thực sự.

Sau một phút, cô ấy lùi lại phía sau và chỉ tay một cách khó nhọc về phía cuối hướng bắc của nhà ga. "Harry, trong ba năm đằng đẵng, em đã làm việc trong chính cái nhà ga này, đánh máy trong văn phòng của ông giám đốc nhà ga".

Điều làm tôi thích thú nhất là cuối cùng, tôi cũng đã biết được rằng, định luật xác suất đã phải vận động như thế nào trong thời gian lâu chừng ấy, cho đến khi nó buộc được May bước lên cái cầu thang của nhà ga xe lửa...

(sưu tầm trên mạng)



kiếm mãi trên net mới ra được cái hình Union Station này ở tận Denver :| (chỗ em Két miệt mài quét tuyết vào tháng 11 năm ngoái), thiệt tình là cũng không rõ ở Mỹ có bao nhiêu cái ga Union như vầy nữa... nếu đúng là cái ga này thì đúng là nó quá bự đi :)), xác suất lại là môn mình dở tệ, cứ cho là mình sống được 112 năm đi nữa chắc mình cũng không dám cược đâu :D. oa oa truyện này thật là lãng mạn mà, đã từng post bên 360 rồi nhưng mà đọc lại thì muốn post thêm lần nữa -__-, ngày trời mưa rả rích ngồi trong phòng toàn lục đồ cũ nhưng mà kiếm lại được nhiều thứ hay ho phết. giờ đang tự hỏi cái biển hiệu công ty trông thế nào? =)).

nắm tay nhau đi giữa nhân gian

Đừng để tháng năm làm mỏi mệt trái tim chờ đợi

Tối nay Q nhắn tin nói bạn sẽ cưới vào tháng 8 :D. Bạn nói muốn mình đến chung vui. Mình thật lòng vui cho bạn biết bao, những người yêu nhau cuối cùng cũng thành gia quyến.
Có những ngày tháng bạn đã từng tuyệt vọng vì tình cảm, vì lòng người, nhìn thấy bạn khổ sở ngơ ngác đôi khi giữa đám đông muốn bật khóc, mình đã từng lo sợ bạn sẽ nghĩ quẩn quanh mãi, tưởng như đau thương đến chết ngay đi được, mới thấy đúng là phải "đi đến cùng của tuyệt vọng, để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa". Vì như một lý do lạ lùng, sau những đòn đau đó, số phận lại mang đến một tình yêu mới, bạn dường như xinh đẹp hơn, ngọt ngào hơn. Đó là duyên phận phải không nào?
Không cầu mong sớm tối bên nhau, thiên trường địa cửu chỉ mong có thể bình thản nắm tay nhau đi giữa nhân gian.
Q ơi, chúc bạn thật nhiều hạnh phúc!
Mong hạnh phúc của bạn cũng sẽ lây ra những người chung quanh (ví như mình chẳng hạn hihi).

p/S: vì từng có chung "đối tượng" tình đầu thơ dại, mình đổi nhạc trang ngoài một tháng mừng đám cưới bạn đó ^_^

Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010

khóc dần đi là vừa :((

và đây là teaser có sử dụng nhạc nền Norwegian Wood của The Beatles



News: First Teaser For Tran Anh-Hung's NORWEGIAN WOOD!

website Norway No Mori mà toàn tiếng Nhật không đọc được :| http://www.norway-mori.com/

nhận xét chung là teaser ngắn quá, không nói được gì nhiều nhưng khung hình thì đẹp bải hoải huhu

P/s: theo tin hành lang thì "bộ phim cũng được dự kiến công chiếu tại Việt Nam vào những ngày cuối tháng 12/2010", cầu trời là tin thiệt hic, tui muốn coi rạp pls

Thứ Năm, 15 tháng 7, 2010

The Beatles - Norwegian Wood



cuối cùng thì người ta cũng đồng ý để bài hát này trở thành ca khúc chủ đề của bộ phim cùng tên :D.

Thứ Bảy, 10 tháng 7, 2010

chắc là tiêu thiệt rồi :D

lời nói yếu ớt không thể ràng buộc tình cảm thất thường, chỉ biết là tui cam tâm tình nguyện chìm đắm trong tình cảm này _-_.
sau này nếu tui có bốc đồng, thất thường, bá đạo thế nào thì cũng phải bao dung tui (mà thiệt ra là tui không có như vậy đâu).
có được hay không?


p/s: thiệt ra thì không nên chìm đắm quá nặng -__-, ngựa sao cứ quen đường cũ :D

Thứ Hai, 28 tháng 6, 2010

lại nham nhở :((

tự nhiên ốm à :((, nửa tháng trời bóng banh suốt cả ngày cả đêm, hôm qua tính đi ngủ sớm rốt cuộc người đau nhừ tử, không thở được nên lăn qua lăn lại miết, cuối cùng quyết định thức luôn tới sáng coi thêm trận nữa :|, lúc leo lại lên giường chắc do lao lực quá mà ngủ như chết được thêm 2 tiếng đến 7h thì lại tỉnh :((, may mà cái lỗ mũi vẫn còn thở được :|, không những thông mà giờ mũi dãi lòng thòng chẳng lau kịp, rớt cả vào keyboard -_-

tự nhiên lúc ốm mới thấy tủi thân, muốn có ai đó kề bên :((, nhiều khi không để làm gì, chỉ muốn nghe giọng nói của người ta, muốn nằm trên giường nhìn người ta đi qua đi lại :|, ôi sao mà nó khổ quá hic

hổm rày cứ chiều đến là mưa không chạy ra ngoài đi công chuyện được, có mấy chuyện đã hứa là làm mà cứ nhây mãi huhu. giờ lại phờ lu cũng không dám chạy ra ngoài :((. nên mới nói không biết đã bao nhiêu lần tự nhủ chuyện cần làm phải làm liền, giống như yêu ai là phải nói liền chứ không đứa khác nó nói trước, đồ nào thích thì mua liền chứ không quay lại nó bán mất tiêu rồi, nhưng mà ở đời nó đâu có đơn giản, cũng phải dọ ý người ta, coi lại túi tiền, giống như thủ môn bắt bóng phải ra vô hợp lý chứ cứ ào ào rồi cúi cùng trật lất... nói túm gọn là làm người thiệt là vất :((

giờ thấy mệt kinh mà còn 800 thứ phải đọc, mắt mũi nghèn không :((, nguyên ngày ngồi hắt hơi không cũng mệt chứ đừng nói là mần cái gì :| :((

Chủ Nhật, 13 tháng 6, 2010

post chỉ để có post mới :))

mới chỉnh lại cái template nên testing chút thôi chứ thiệt ra không có chuyện gì để mà kể lể. nhưng đã tạo entry mới thì cũng phải nghĩ ra cái gì cho đáng để mà viết vô cho nó có chữ chứ hả?! nhìn xuống cái post trước thì cũng là Chủ nhật. tuần trước thì soạn nhạc. tuần này thì thử chức năng design mới của blogspot. thế có coi là cũng có chuyện để kể ko nhỉ?

sao cái template này làm tui nhớ Forrest Gump quá, anh này ảnh thiểu năng nên không bao giờ ảnh nhớ ngày tháng rõ ràng. tui nhớ trong phim đó ảnh toàn tự sự kiểu, mẹ mất vào một ngày thứ hai, Jenny mất vào một ngày thứ ba... ối giời sao tự nhiên lại nói chuyện mất mát ở đây nhỉ :|. nói chung là ảnh làm tui muốn khóc mỗi lần ảnh nói là cái này hay cái kia xảy ra vô thứ mấy thứ mấy, tui coi lần nào đến mấy đoạn đó đều cảm giác thấy nghẹn ngào hết. nhiều lúc tui cảm thấy cái đám làm phim sao mà chúng nó ngầu thế chứ. mấy cái chi tiết vụn vặt mà làm người ta nhớ mãi :))

à giống chiều nay nè, đi ăn BBQ ở BH, đúng là ăn một bát cháo chạy ba quãng đồng. nhưng mà nói chung cháo chiều nay không tệ. tui vẫn thích kiểu ăn uống nhỏ nhẻ, thân mật như vầy dù cũng thích đông người nhưng mà nói chung ăn uống xô bồ thì cũng không khoái gì lắm. nhà bạn lại có vườn rất đẹp, ngồi ăn ún nói chuyện dưới tán cây sau cơn mưa cũng thú vị. lúc đến nơi thì nhà cúp điện, bạn N ăn được đến gần 6h thì đi ăn tiếp ở SG :)), mọi người dọn dẹp xong thì ngồi ăn trái cây, chờ đến lúc có điện thì đi về, về nhà thì sà vô coi đá banh. gần đến lúc đi ngủ thì la liếm thêm cái này, thế là giờ lại ngồi type được nhiêu đây chữ. buồn ngủ quá oa oa...

thôi ngủ ngon.

p/s: giao diện mới cũng được á, các bạn cứ cố gắng phát huy đi, làm thêm vài template nữa mình sẽ thử thêm nữa, để có sửa thì post entry mới chứ mình đúng là lười cũng hết thuốc chữa rồi :))

Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010

Time After Time (Frank Sinatra)




mình muốn sau này mỗi tối CN, dù là ngày mưa hay ngày nắng, trong quán đầu heo chỉ bật nhạc của Frank Sinatra (giống như tối CN hôm nay nè, đang ngồi bàn soạn nhạc này hí hí)

Thứ Ba, 25 tháng 5, 2010

bắt trẻ đồng xanh

Phùng Khánh dịch

trong những ngày hè nóng nực của cái thành phố này, hàng đêm bầu bạn với tôi chính là cuốn sách của Salinger. thề với bạn là tôi chết được với cuốn sách này :). (dù không phải phải đang trong cơn buồn chán trối chết của đời mình)

ấn tượng đầu tiên đến từ bìa sách. một màu xanh mướt mát, trên đó chỉ có tựa đề và tên tác giả. đơn giản, nhưng cũng đầy thách thức, y như cuốn sách vậy. nếu có cuộc bầu chọn bìa sách, tôi nhất định là vote cho bìa này. anh Đỗ Hữu Chí đã làm một bìa sách tuyệt vời, hoàn toàn ăn khớp với tinh thần của chính câu chuyện trong đó. tiếp đó, tôi nghĩ "bắt trẻ đồng xanh" đã có được một dịch giả cũng ngầu không kém. tôi thật sự ngưỡng mộ bản dịch này đó. (dù chưa đọc bản TA -_-)

tôi thích toàn bộ cuốn sách ngay từ dòng đề tặng. trang đầu tiên, tác giả đề tặng một câu rất ngắn. dành tặng mẹ. nhân vật xưng tôi trong "bắt trẻ đồng xanh" có một bà mẹ được miêu tả là nóng nảy (cái kiểu sốt cả ruột ấy). có lẽ mọi người không hiểu là tôi đồng cảm chuyện khỉ gì với vấn đề này của thằng cha trong sách. thật ra, bà già tôi cũng là một phụ nữ luôn lo lắng thái quá, cái kiểu gà mẹ chạy quanh ổ trứng, luôn "make a mess" trong nhiều tình huống chẳng có gì mà phải xoắn (con dại cái mang -_-). nhiều lúc tôi rầu bà già chết được. nhưng biết làm xao?! con cái không chọn được cha mẹ hề hề, mà tôi thì tin rằng mẹ là người duy nhất trên cái cõi đời này có thể yêu thương tôi vô điều kiện, thế đó. có đọc hết cuốn sách mới thấy dịu dàng làm xao khi cuốn sách này được viết để tặng mẹ :D.

thanh xuân của bạn đã trôi qua như thế nào? thanh xuân của tôi trôi qua rất bình lặng, nhưng không phải vì thế mà nó ít huyết lệ =)). thậm chí tôi đã tin rằng thanh xuân thật sự là những ngày tháng dai dẳng buồn chán và cô đơn chết được, mà ai cũng đã bị buộc vào đó, vì thế trưởng thành thật sự là một quá trình đau đớn hơn hết thảy nhưng cũng kỳ diệu hơn hết thảy. tôi cam đoan với bạn cuốn sách này thật sự là một cuốn sách viết về những nỗi buồn thanh xuân xuất sắc nhất mà bạn có thể tìm được. một cuốn sách có thể làm thay đổi cuộc đời người ta :).

khi đọc sách tôi tự hỏi làm xao mà tác giả có thể viết về cái cuộc đời chán bỏ mẹ này bằng một giọng điệu tỉnh táo mà vẫn hài hước đến như vậy. tôi tin rằng tác giả phải là một người yêu cuộc đời này tha thiết lắm mới có thể viết ra hẳn một thứ ngầu như vầy. cái kiểu nổi loạn có thể làm nhăn mặt bất cứ một nhà sư phạm nào lại dễ dàng đi vô đi ra, khiến bạn đọc khoái chí không ngớt. cả cuốn sách kể lể dông dài về một thằng cha bị đuổi học vì không thể chịu nổi trường học các thứ. vậy thì có gì hấp dẫn. thiệt ra thì nó không hấp dẫn. ai cần. cái đã giữ tôi lại suốt cùng những trang sách chính là tấm lòng. bạn cảm thấy khó tin một thằng cha chửi thề liên miên, nhưng lúc nào cũng nói về gia đình mình bằng tất cả những lời lẽ ngọt ngào (dù bề mặt con chữ thì cũng chẳng thấy ngọt ngào chỗ nào). tôi yêu vô cùng những đoạn văn mà nhân vật Holden nói về cha mẹ mình, em Allie, em Phoebe và anh D.B.

thời gian có thể sẽ trôi qua rất nhanh, những đứa trẻ rồi sẽ trưởng thành, duy chỉ có nỗi cô đơn của con người vẫn ngàn đời như vậy. có lẽ vì thế mà “bắt trẻ đồng xanh” sẽ vẫn là cuốn sách còn lại mãi cùng thời gian, bầu bạn với nhiều thế hệ nữa.

P/s: viết nhảm xong thấy nó nhảm quá mà tiếc công type nên thôi vẫn cứ post lên =)). xong rồi ta lại đi bơi móc ba cái thứ sẹc xi mê mải tiếp đây.

Thứ Ba, 18 tháng 5, 2010

sáng nắng chiều mưa trưa có bão

ai cũng nói con gái sáng nắng chiều mưa, còn tui thì gái già nên thiệt tình là trưa trưa còn có thêm bão nữa =). nhưng dạo này thấy ông trời còn ẩm ương hơn con gái nha, mà sao ai cũng gọi ổng, tui nghi là bả lắm, như lúc này nè, bả cứ ọ ọe hoài, ngồi trong phòng ngó ra chỉ thấy trời vằn vện y như lúc bà già cáu tiết :-p, mà hoài chưa khóc được, cái mặt nhăn nhúm, tối sầm, phát khiếp =)). chắc là nhức mình dữ lắm, tại dạo này đi đâu cũng thấy tụi nó la oái oái réo rắt gọi trời, vì nóng quá :(

tự nhiên gái già thấy bà trời ẩm ương thì lại thèm ăn chè, thèm quá trời quá đất, giờ phải chi có ngay một ly chè bà ba, có khoai sắn bột bán nước dừa đập thêm nước đá, hồi 15 tuổi ngày nào cũng ăn 2 ly, mà sao không mập được cũng hay thiệt :|

thèm tới mức bây giờ ngồi nghĩ hay là mình mở quán chè, sáng sáng dọn đồ nấu chè, trưa thì bày biện bán buôn, chiều đến ăn chè ế rồi đi ngủ. cuộc đời phải chăng cũng chỉ quanh đi quẩn lại có vậy, mà tui thì mệt mỏi rồi không mơ ước gì cao sang nữa :|

nhớ trời mưa, nhớ bạn, phải chỉ lúc này rủ bạn đi ăn chè :((