thiệt ra là bữa nay nói chuyện với pé T, nó nói giờ có thể ở lại Mỹ và theo đuổi nhiều cơ hội tốt, nó băn khoăn rất nhiều việc về hay ở. lúc trước thì chẳng có lựa chọn nào hết, đang lúc xác định trở về thì lại có tin mới, vậy đó đứng trước những lựa chọn quan trọng trong đời đều không có gì dễ dàng. mình chọc nó nếu cái đầu khó nghĩ thì hãy làm theo mách bảo của trái tim đi =)).
tự nhiên nhớ lúc trước nói chuyện với bạn, đứa nào cũng nói thôi làm đại đi, suy nghĩ nhiều không làm được gì hết. nhưng làm đại thì cũng phải có cái gì thôi thúc mới đại được. cũng chỉ mới vài tháng thôi kể từ khi bắt đầu những cái làm đại đó, mình chỉ hy vọng cho tới bây giờ không ai trong chúng ta thấy ân hận vì quyết định của mình.
mình hy vọng bạn cảm thấy hạnh phúc với lựa chọn quay về :D. ít ra là đến hôm nay.
và vì bữa nay là trung thu mà vẫn không kịp uống miếng nước ăn miếng bánh như mong đợi nên muốn bôi ra nhiêu đây chữ để cho nó vơi bớt :D
nhận được vài email khác dù chỉ là công việc tình nguyện nhưng mình càng tin tưởng rằng lúc nào con người cũng cần phải có tinh thần sẵn sàng lên đường. dù không biết phía trước chờ đợi ta là những gì, dù tốt hay xấu thì chỉ có ra đi là con đường duy nhất cho ta câu trả lời?
Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010
Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010
muốn chết đi một lúc
"Giá mà được chết đi một lúc. Chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài"
đôi khi thấy ngủ cũng không đủ, mông mị chập chờn, thức dậy với thực tại vẫn là thứ cần nhiều dũng khí để đối diện. và như nhà văn nào đó đã nói cần quá nhiều nhận thức và dũng cảm để sống một cuộc sống thực sự trong thế giới này.
có lẽ mình sống quá hời hợt hoặc quá nhạy cảm. chẳng biết làm sao được, sinh ra đã vốn như vậy. có đôi lúc muốn biến mất khỏi những chuyện xung quanh, hoặc xung quanh biến khỏi mình... dạo này cứ 2 tuần thì bật khóc một lần. nhiều khi không biết vì tức giận cái gì. không có cảm giác cái gì cho rõ ràng.
nhiều lúc chỉ cần một mình, không muốn làm phiền ai, nhưng rốt cuộc thì sao?
thấy mệt hoa cả mắt, xung quanh cứ như ảo ảnh chạy loà ra, nhức nhối. rồi nước mắt cứ tự trào ra không sao mà hớt lại kịp.
như lúc ngồi viết cái này cũng vậy, nghĩ là viết ra cho đỡ mệt nhưng thật sự thấy không thở nổi. thôi không viết nữa vì càng bôi càng thấy xấu. thấy mình chỉ như tấm giẻ rách không còn biết dùng vào việc gì nữa.
đôi khi thấy ngủ cũng không đủ, mông mị chập chờn, thức dậy với thực tại vẫn là thứ cần nhiều dũng khí để đối diện. và như nhà văn nào đó đã nói cần quá nhiều nhận thức và dũng cảm để sống một cuộc sống thực sự trong thế giới này.
có lẽ mình sống quá hời hợt hoặc quá nhạy cảm. chẳng biết làm sao được, sinh ra đã vốn như vậy. có đôi lúc muốn biến mất khỏi những chuyện xung quanh, hoặc xung quanh biến khỏi mình... dạo này cứ 2 tuần thì bật khóc một lần. nhiều khi không biết vì tức giận cái gì. không có cảm giác cái gì cho rõ ràng.
nhiều lúc chỉ cần một mình, không muốn làm phiền ai, nhưng rốt cuộc thì sao?
thấy mệt hoa cả mắt, xung quanh cứ như ảo ảnh chạy loà ra, nhức nhối. rồi nước mắt cứ tự trào ra không sao mà hớt lại kịp.
như lúc ngồi viết cái này cũng vậy, nghĩ là viết ra cho đỡ mệt nhưng thật sự thấy không thở nổi. thôi không viết nữa vì càng bôi càng thấy xấu. thấy mình chỉ như tấm giẻ rách không còn biết dùng vào việc gì nữa.
Thứ Năm, 9 tháng 9, 2010
méo
trong lúc chờ thằng kia làm cái clip thiệt là sốt ruột nên lặn lội thân cò ra cái này.
cái nhà này nó méo thì khỏi nói dồi, nhưng mà giờ thì mình nghĩ có thể ngoài cận thị mình còn bị lệch trục =))
cái nhà này nó méo thì khỏi nói dồi, nhưng mà giờ thì mình nghĩ có thể ngoài cận thị mình còn bị lệch trục =))
Thứ Tư, 8 tháng 9, 2010
Thứ Hai, 6 tháng 9, 2010
Christian the lion
nhiều khi thấy con người không bằng con sư tử nữa :((. coi mà khóc quá trời quá đất :|. bởi nhiều khi muốn bỏ đi đâu đó mất dạng coi lúc quay về có ai bay ra mừng hông mà nghĩ với kiểu ăn ở như vầy thì lúc quay về chắc còn bị đá đít là may:-s, tệ hơn nữa là chẳng ai thèm nhìn đến hức
Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010
hè muộn

nguyên ngày chủ nhật ngược xui đều công cốc cả, chả được tích sự gì.
cài tóc mới mua đó, tự tặng mình nhân dịp SN =)). già cả roài mà nhìn đồ gì xì tin cũng muốn mua là xao?
ôi trời cứ mưa suốt, cả cuối tuần cũng không thoát. người thì ốm, đứa thì vật vờ, mè nheo. không biết rồi tương lai sẽ ra sao đây. làm ăn vất vả thật. người ta nói thuyền to thì sóng lớn, mình chỉ muốn làm thuyền nhỏ thôi, không biết có được hay không nữa?!
mỗi lần gần tới những ngày tháng 9 này luôn nhớ đến những ngày còn nhỏ, chuẩn bị hết hè phải vào năm học mới. học cấp 2, bắt đầu iu đương vớ va vớ vẩn :|. bài hát mà ta đã thích nhất qua biết bao nhiêu mùa hè của cuộc đời là hè muộn đó.
Một mùa đi qua và năm tháng qua
Bước chân nhẹ nhàng em đến muộn màng
Em cho tôi nắng mưa và bao ngày đêm chờ mong
Giây phút hè muộn tình nồng cháy
nhớ Bằng Kiều. nhớ bạn bè. nhớ trường xưa. thiệt ra nói nhớ chơi thôi chứ không ham quay lại đâu.
SN luôn là một mùa hè muộn. rất muộn. vì nhiều người đã bắt đầu nói đến mùa thu từ tháng 8, nhưng với con trẻ, khi nào mùng 5-9 toàn dân đưa trẻ đến trường thì đó mới là giây phút cúi cùng của mùa hè.
hè muộn mãi vẫn rực cháy với mình, ít ra là như vậy.
Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010
pha chế - tip 1
ngày đầu tiên đi học, đang đánh sữa thì tò mò hỏi thầy có tip riêng gì hem, thầy phán con cứ làm đi, tới khi nào con có thể tự cảm nhận được công việc này thì lúc đó chỉ cần thầy nói cái là con nảy ra tip liền -__-. giờ mới biết không chỉ trong tình yêu mà trong pha chế, quá trình còn quan trọng hơn là kết quả. phải từ từ mà hưởng thụ mới được =))
Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010
phải lên đường mới có hy vọng
"Cuộc hành trình có ý nghĩa nhất là cuộc hành trình bên trong mỗi chúng ta"
và mình biết nói gì đây ngoài việc mình hoàn toàn đồng ý với câu nói trên.
lắng nghe thật quan trọng. nó quan trọng hơn hết thảy những thứ phát ngôn to lớn nhưng hoàn toàn phù phiếm.
những bước chuyển biến bên trong mỗi con người có lẽ là kỳ quan gây kinh ngạc nhất. mình tin như vậy.
nếu không đi sao biết trước mặt là cái gì, không dám làm thì rốt cuộc mình cũng sẽ hối hận mãi vì tại sao lại không làm, dù là làm thì cũng hối hận kiểu khác thôi. sống can đảm không dễ nhưng mình không sống hèn nhát được nên mình chọn sai lầm. giờ thì mình thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi đối diện với chính mình. có lẽ sẽ không có nhiều dịp để nói như vầy vì quả thật đôi khi thừa nhận cái gì đó riêng tư bên trong thật khó.
cũng vì thế mình sẽ lại lan qua sách vở, tại sao mình thích sách của Murakami như vậy? vì mỗi cuốn sách là cái gì đó thật riêng tư, chỉ khi nào người ta có thể vượt qua được nỗi cô đơn và bóng dáng của chính mình mới viết ra được như thế. mình cũng ước có một ngày mình làm được như vậy. nên lúc nào cũng phải sẵn sàng lên đường...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)